Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần
Chương 61: Quyển 3: Thứ nguyên vô bích
Quyển 3: Thứ nguyên vô bích
“Ngồi trên xe nhìn màn hình laptop lắc qua lắc lại, em không thấy chóng mặt sao?” Bành Toa vừa hỏi xong thì tự trả lời: “À, đúng rồi, đối với em thì cái gì cũng lắc qua lắc lại mà.”
Cách màn hình, Lư Linh Vận liếc cô ấy: “Em mù chuyển động, không phải shaker.”
Không hiểu sao câu nói này lại khiến Bành Toa bật cười đến nỗi ôm bụng, không ngừng cười đến khi mặt đỏ bừng, mới cố gắng hít thở để trở lại chủ đề chính: “Cho nên, từ lúc lên xe đến giờ em làm gì thế? Có liên quan đến công ty thuê xe kia à?”
“Ừm. Em sao chép dữ liệu từ ổ cứng của bọn họ, muốn điều tra hồ sơ thuê xe.”
“Thế, tìm được gì chưa?”
“Nói sao nhỉ,” Lư Linh Vận ngẩng đầu lên: “Mặc dù không tìm được gì, nhưng đều trong dự đoán. Chiếc Ford trắng đó rõ ràng đã xuất hiện trước cửa khách sạn A Pháp vào hôm ấy, nhưng trong hồ sơ lại ghi rằng suốt cuối tháng bảy, chiếc xe đó không hề được cho thuê, cũng không có nhân viên nào sử dụng, chỉ nằm im trong bãi xe.”
“Không có ghi chép? Hay ghi chép bị xóa?” Bành Toa hỏi.
“Khó nói.”
“Ồ.”
“Chị không thắc mắc tại sao em điều tra cái này à?”
“Hỏi thì em có trả lời không? Cái miệng của em chẳng thua gì sếp, nhưng ít nhất sếp còn nói thẳng là không thể nói, còn em thì cứ chém gió lừa người. Hơn nữa, dù có nói thật, nếu em đột nhiên đổi ý thì có thể búng tay xóa trí nhớ của chị.”
“Em là Thanos chắc? Còn biết búng tay.”
“Có em, Thanos thất nghiệp.”
“Thôi đừng.” Lư Linh Vận hất cằm chỉ con đường cao tốc phía trước đang ùn tắc như bãi đỗ xe: “Nhìn cái này đi.”
“Gấp à? Hay là em búng tay thử đi?” Bành Toa tỏ ra hứng thú.
“Không gấp, khỏi cần, cứ từ từ đi. Nếu biến hết số xe này về gara nhà họ, chắc em sẽ chết vì mất nhiều máu mất.”
“Em cũng sẽ mất máu à? Máu của em không tuân theo định luật tuần hoàn thời không mà?”
“Dù không tuân theo thì bản chất của nó vẫn là máu, mất tức là mất, sẽ chết.” Trong lòng Lư Linh Vận mắng Bành Toa một trăm lần, sau đó mới nói tiếp: “Tuy rằng hồi tố có thể hồi sinh đầy máu, nhưng lượng máu mất đi vẫn ở nguyên tại nơi chảy ra, còn cơ thể sau khi hồi tố sẽ bổ sung máu mới, giống như vụ án xe công nghệ ấy.”
“Vụ án xe công nghệ? Vậy lần đó em……”
“Chị không biết hả?” Lư Linh Vận hỏi rồi tự trả lời: “Không biết thì tốt.”
“……”
———
Cùng lúc đó, tại một quán ăn ở ngoại ô thành phố Sơn Bắc, có hai vị khách hào phóng bỏ tiền đặt phòng riêng vốn dành cho tám người trở lên. Hai người hào phóng này, chính là Đổng Thạc và…… Lư Ki. Hoặc chính xác hơn, chỉ có Đổng Thạc hào phóng.
“Cậu là……” Lư Ki vén lọn tóc bạc sang một bên, dùng giọng nói khàn khàn, già nua một cách khó tin so với độ tuổi của mình để hỏi.
“Dì, cháu là bạn của Tường Bình.” Đổng Thạc rất nhiệt tình, vừa thấy trà được mang lên anh liền xắn tay áo, cầm ấm trà qua bên kia bàn tròn, rót trà cho Lư Ki.
“Không cần không cần, tôi tự làm được.” Lư Ki thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng phắt lên, chân thọt và bàn tay không kiềm được run rẩy cố gắng ngăn động tác của Đổng Thạc, nhưng hoàn toàn vô dụng: “Cậu xem cậu, tôi chỉ là…… tôi……”
“Dì, cháu là vãn bối.” Rót trà xong, Đổng Thạc trở lại ghế ngồi, hai tay đặt lên bàn, nghiêm túc nói.
“Tôi……” Lư Ki tránh ánh mắt trong veo của Đổng Thạc, bởi vì ánh mắt ấy quá chói mắt đối với một người quen sống trong bóng tối như bà: “Tường Bình, cậu là bạn của Tường Bình. Vậy…… thằng bé……”
“Cậu ấy khỏe lắm.” Đổng Thạc biết bà muốn hỏi gì: “Năm nay thi đại học cậu ấy đỗ Đại học Y, trường trọng điểm, vừa là 985 vừa là 211. Hiện tại cậu ấy đang ở trường, không tiện lắm, cho nên nhờ cháu đến thăm dì.”
“Tốt, tốt, tốt, nó ổn là tốt rồi……” Hai tay Lư Ki siết chặt tách trà, không ngừng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng Đổng Thạc: “Vậy nó, nó…… nó làm sao……”
“Lúc nhỏ cậu ấy được nhận nuôi, cha mẹ nuôi đối xử với cậu ấy rất tốt, còn có một cô em gái cũng được nhận nuôi.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt……” Lư Ki không biết mình đã lặp lại câu nói ấy bao nhiêu lần, bà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng giữa chừng lại cúi xuống: “Nó vẫn…… nhớ tôi, còn nhờ cậu đến. Thật ra…… nếu nó quên, thì càng……”
“Cậu ấy luôn nhớ.” Đổng Thạc ngắt lời bà: “Nhớ tất cả.” Mỗi từ đều được nhấn mạnh, tựa hồ ẩn chứa hàm ý nào đó.
Lư Ki nhạy cảm nhận ra ý nghĩa ẩn sau sự nhấn mạnh ấy. Hoặc có lẽ, chính giọng điệu của Đổng Thạc khiến bà nhớ lại điều gì đó. Bà không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chăm nhìn vào những cọng trà nổi lềnh bềnh trong tách trà.
“Cậu ấy nhớ tất cả.” Đổng Thạc lặp lại lần nữa.
Lư Ki càng siết chặt tách trà hơn, ngón tay run rẩy khiến trà nóng bắn lên mu bàn tay, nhưng dường như bà không cảm thấy bỏng rát.
“Dì.” Đổng Thạc thầm thở dài: “Dì còn có một đứa con gái, đúng không?” Cuối cùng, anh cũng hỏi câu này.
Bốp! Tách trà bị đánh đổ! Nước trà đổ hết lên tay Lư Ki, nhưng bà chỉ ngây người nhìn Đổng Thạc, không có phản ứng gì cả.
Đổng Thạc hoảng hốt vơ lấy một xấp giấy ăn, chạy đến giúp bà lau nước. Sau đó, anh đỡ bà dậy, định dìu vào nhà vệ sinh để rửa vết bỏng bằng nước lạnh.
Nhưng Lư Ki như rơi vào Tĩnh Giới, ngồi im bất động, khiến Đổng Thạc không thể lay chuyển được.
“Đúng vậy.” Lúc Đổng Thạc gần như quên câu hỏi của mình, Lư Ki mở miệng: “Tôi có một đứa con gái.” Trong tiếng khóc nức nở tuyệt vọng: “Tôi có con gái, con gái tốt nhất thế gian.”
Động tác của Đổng Thạc dừng lại.
“Nó thông minh hơn bất cứ ai trên đời này, chăm chỉ, dịu dàng, chu đáo, hiếu thảo, ngoan ngoãn……”
“Nhưng con bé chết rồi.”
“Bị tôi giết.”
“Chính tay tôi giết.”
——
Trên đường cao tốc Kinh Sơn, cuối cùng Lư Linh Vận và Bành Toa cũng thoát khỏi đoạn đường kẹt xe, bắt đầu phóng như bay.
“Rõ ràng em rất quan tâm.” Bành Toa liếc nhìn Lư Linh Vận, người từ nửa tiếng trước cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Hả?” Lư Linh Vận hoàn hồn: “Quan tâm cái gì?”
“Quan tâm bà ấy.” Bành Toa nói: “Mẹ em.”
Ánh mắt của Lư Linh Vận lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như không nghe thấy lời của Bành Toa.
“Nếu không, em sẽ không nhờ sếp sắp xếp công việc cho bà ấy, lại còn yêu cầu ngụy trang như một sự trùng hợp.” Nhưng Bành Toa không chịu bỏ qua: “Em rất quan tâm bà ấy, quan tâm sức khỏe, quan tâm cảm xúc của bà ấy.”
Lư Linh Vận ngoáy ngoáy tai.
“Nhưng mấy năm nay, em chưa từng đến thăm bà ấy.” Sự im lặng của Lư Linh Vân khiến Bành Toa được nước lấn tới: “Lần này cũng vậy, em hoàn toàn có thể trực tiếp đến gặp bà ấy. Chuyện năm xưa chúng ta đã xử lý sạch sẽ, không còn dấu vết gì. Trên đời này, trừ bọn chị, ông ngoại em, ông nội em, Lý Phúc và bản thân em, không ai biết con gái Lý Phúc từng…… kể cả mẹ em. Em hoàn toàn có thể xuất hiện trước mặt bà ấy, bịa một lý do nào đó, nói với bà ấy rằng, em còn sống.”
“Nhưng em không làm vậy. Bởi vì em hận bà ấy? Sợ bà ấy? Hay là……”
“Năm 2008.” Lư Linh Vận quay đầu lại: “Mùa đông năm 2008 từng xảy ra chuyện gì, chị biết không? Bà ấy đã làm gì, chị biết không? Em sinh năm 1996, nhưng tại sao tuổi s1nh lý của em là 21, chị biết không?” Giọng điệu hùng hổ hăm dọa hiếm khi xuất hiện.
“…… Biết.” Bành Toa thở dài.
“Ồ.” Lư Linh Vận nhanh chóng thu hồi khí thế vừa rồi, tiếp tục dán mắt vào cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
“Cho nên,” Từ trước đến nay Bành Toa là người không chịu bỏ cuộc: “Em hận bà ấy?”
“Chị Toa ——” Lư Linh Vận dựa lưng vào ghế, kéo dài giọng: “Người tốt chết vì nói nhiều.”
“Đừng dùng chiêu này.” Bành Toa đã miễn nhiễm với những lời hù dọa của cô: “Không có tác dụng đâu. Chị đang nghiêm túc hỏi em đấy, bởi vì xe sắp ra khỏi cao tốc rồi. Chị không muốn lát nữa em hối hận rồi sử dụng năng lực. Đừng nghĩ chị không hiểu, năng lực của em có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy mọi thứ chưa từng xảy ra, nhưng ‘mọi người’ này không bao gồm chính bản thân em.”
“Em……” Trên trán Lư Linh Vận nổi lên một sợi gân xanh, nhưng gân xanh này nhanh chóng bị sắc mặt tái nhợt thay thế: “Chị muốn em làm sao, làm thế nào mới đúng, làm thế nào mới tốt?”
“Không cần làm gì cả.” Bành Toa giảm tốc độ xe: “Chị chỉ hy vọng em đừng chịu đựng một mình, nói ra đi, để quá khứ trôi quá, buông thả chính mình.”
“Buông tha chính mình?” Vẻ mặt của Lư Linh Vận đầy bi ai: “Em buông tha mình thế nào đây? Nói ra, em phải nói thế nào? Chẳng lẽ chị thật sự muốn nghe em nói…… em nói……”
Vành mắt của Lư Linh Vận đỏ hoe, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống: “Em nói…… mẹ ruột của em……” Cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
“Tuyết đầu mùa năm 2008 lạnh đến mức, chị biết không?” Cô dựa cả người vào cửa sổ: “Em biết, biết rõ đến mức khắc cốt ghi tâm.”
“Trận tuyết ấy bắt đầu rơi từ bốn, năm giờ sáng.” Giọng của Lư Linh Vận đã bình tĩnh lại, nhưng sâu trong sự bình tĩnh ấy, là vô cảm và tuyệt vọng: “Em biết, bởi vì đó là thời gian em thức dậy làm việc. Hôm ấy cũng như thường lệ, em dậy dọn dẹp căn nhà bừa bộn do ông ta đập phá đêm trước, làm bữa sáng cho bọn họ, cho gà ăn, cho heo ăn……”
“Em không biết hôm đó có gì khác biệt, ngoài việc trận tuyết kia đến sớm hơn một chút, lớn hơn một chút so với năm ngoái. Khi em về nhà, nấu xong bữa tối thì đã bảy, tám giờ tối, bọn họ ăn xong, thì lại đến giờ ấy. Nhưng hôm đó ông ta không uống rượu, cũng không……” Ánh mắt bất giác nhìn xuống hai tay mình: “Ông ta, Tường Bình và ông nội đều ra ngoài, cả đêm không về nhà.”
“Em không biết họ đi đâu làm gì. Em chỉ biết…… lần đầu tiên kể từ khi Tường Bình ra đời, em được ngủ trên giường, ngủ trên giường của Tường Bình. Tuy giường cũng cứng, nhưng rất ấm, rất ấm. Hôm ấy em rất vui, có lẽ đó là ngày vui nhất trong ký ức trước đó của em, bởi vì không ai đánh em, em còn được ngủ trên giường.”
“Nhưng…… sau hạnh phúc tột cùng thường là……”
Xe đã rời khỏi cao tốc, Bành Toa mím môi dừng xe bên đường. Cô ấy không nhìn Lư Linh Vận mà dựa vào cửa sổ xe, cố gắng biến mình thành không khí.
“Sau nửa đêm, chắc là khoảng hai, ba giờ sáng, em không kịp xem đồng hồ, nhưng em chắc chắn mình không nhớ nhầm, đồng hồ sinh học của em luôn rất chuẩn.” Câu chuyện kể đến đây, không hiểu vì sao, Lư Linh Vận lại bắt đầu chú ý đến những chi tiết kỳ lạ: “Thật ra em bị tiếng gió đánh thức, bởi vì nửa đêm tuyết đột nhiên dày đặc, gió cũng lớn hơn. Cửa sổ nhà em không chắc chắn, gió thổi vào là kêu cọt kẹt, nếu gió mạnh hơn chút nữa, cả mái nhà cũng dao động theo.”
“Em tỉnh giấc, em nghe được bà ấy cũng tỉnh giấc. Em nghe được, bởi vì sau chuyện kia, kể từ khi em bị mù chuyển động, thính giác của em tự nhiên nhạy bén hơn. Nói chung,” Ở nơi Bành Toa không nhìn thấy, Lư Linh Vận siết chặt khớp tay đến mức trắng bệch: “Bà ấy tỉnh, hoặc có lẽ, bà ấy vốn không ngủ.”
“Bà ấy tới chỗ em ngủ, nói với em rất nhiều điều, nhưng em không nhớ nổi câu nào. Chị nói xem,” Hơi ngoảnh đầu lại một chút, nhưng ngay lập tức quay đi: “Ký ức của con người thật kỳ lạ, rõ ràng em nhớ rõ dáng vẻ bà ấy nước mắt đầm đìa khi nói chuyện, vậy mà không nhớ nội dung bà ấy nói.”
“Em chỉ nhớ bà ấy nắm tay em, vừa khóc vừa nói, sau đó dẫn em ra ngoài. Bên ngoài tuyết lớn lắm, rõ ràng là ban đêm nhưng mọi thứ đều trắng xóa. Gió bên ngoài cũng rất lớn, lớn đến mức em không thể mở mắt, càng không thể nghe rõ bà ấy nói gì bên tai em.”
“Bà ấy nói xong thì vào nhà. Em đi theo tới cạnh cửa, nhưng không dám bước qua ngưỡng cửa. Khi đó em luôn nhút nhát như thế, không dám làm sai bất cứ điều gì, không dám khiến bọn họ không hài lòng, cho dù em rất lạnh, rất mệt, rất đau. Cho nên em cứ đứng đó, mặc chiếc áo ba lỗ dài hơn chiều cao của em, ngẩng đầu nhìn bà ấy, nhìn bà ấy nước mắt lưng tròng đóng cửa lại.”
“Sau đó, cánh cửa ấy không bao giờ mở ra nữa.”