Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 86: Chương 86

Đổng Thạc chưa nói hết câu thì thấy Đới Sâm được một nhóm cảnh sát hộ tống, đi ngang qua Đổng Thạc.

“Tôi cũng không biết, chỉ là lúc đó tôi có một cảm giác bất an, cảm thấy như có ai đó muốn giết mình, cả căn phòng hình như đột nhiên yên tĩnh, người phòng bên cạnh hình như bất động, cho nên tôi mới hét lên……” Lúc đi ngang qua, Đới Sâm vẫn đang nói gì đó với cảnh sát.

“Cô ấy chạy bộ buổi sáng trong khu chung cư, chạy được một nửa thì vào nhà vệ sinh của trung tâm quản lý cơ sở vật chất, các đồng nghiệp nữ vào cùng, chúng tôi là nam không tiện vào, cho nên đứng canh ở ngoài cửa.” Chờ ánh mắt của mọi người rời khỏi Đới Sâm, Xa Nhuệ mới bắt đầu giải thích: “Ngay khi cô ấy vào được ba bốn phút, thì trong buồng rửa tay đột nhiên truyền ra tiếng hét chói tai của cô ấy. Chúng tôi lập tức chạy đến, xe cứu thương các thứ cũng đã liên hệ xong xuôi, kết quả lại chẳng có gì cả, chỉ là một mình cô ấy ở trong buồng, chỉ tay vào cửa rồi hét lên thôi.”

“Dù là lời khai của nhân viên hay khám nghiệm hiện trường sơ bộ, đều không phát hiện dấu vết có người khả nghi ra vào, nhưng cô ấy một mực khẳng định có điều bất thường, chúng tôi đành phải đưa cô ấy về đây để lấy lời khai.” Xa Nhuệ nhún vai: “Hy vọng chỉ là một phen sợ bóng sợ gió. Chỉ là mọi người đều sợ cô ấy gặp chuyện không may, phản ứng hơi thái quá, nào là xe cảnh sát, nào là xe cấp cứu, hiện tại đã khiến cả khu chung cư bàng hoàng hoang mang.”

Nghe như thế, Đổng Thạc liếc nhìn Lư Linh Vận ở bên cạnh, phát hiện hình như cô hơi lơ đãng.

“Nói đến xe cấp cứu.” Xa Nhuệ vẫn chưa nói xong: “Cũng thật trùng hợp. Vốn tưởng đi một chuyến vô ích, nào ngờ đúng lúc đó có một thằng nhóc lên cơn động kinh trong khu chung cư, thế là bọn họ tiện đường đưa nó đến bệnh viện luôn.”

“Cái gì?” Ánh mắt của Lư Linh Vận chợt đổi, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Tôi nói, có một thằng nhóc lên cơn động kinh, xe cấp cứu vốn đến cứu Đới Sâm, vừa hay đưa thằng nhóc đó đến bệnh viện.”

“Khi nào?” Lư Linh Vận truy hỏi.

“Còn khi nào nữa, thì mười mấy hai mươi phút trước chứ sao.”

“Ồ.” Lư Linh Vận gật đầu, rồi lại khôi phục vẻ lơ đãng như ban đầu.

Đổng Thạc chú ý tới phản ứng của cô, nhưng chỉ hiểu thành do mạch não của Lư Linh Vận vốn kỳ lạ khác người mà thôi, cho nên anh không để trong lòng.

Trò chuyện xong, Xa Nhuệ xoay người đi theo đội cảnh sát hình sự, còn Đổng Thạc thì dẫn Lư Linh Vận đến cửa thang máy, định lên lầu bốn.

Thang máy đến, cửa mở ra, nhưng Lư Linh Vận lại đột nhiên dừng bước.

“Sao vậy?” Đổng Thạc hỏi.

“Tôi đi vệ sinh một chút,” Lư Linh Vận nói: “Anh lên trước đi.”

“Ừm.”

Hai người cứ thế tách ra.

Lúc cửa thang máy đóng lại, trong lòng Đổng Thạc đột nhiên thoáng qua một chút bất an, sự bất an này thậm chí thúc đẩy anh ấn vào nút mở cửa thang máy, nhưng cửa lại không mở, vì lúc anh ấn thì thang máy đã bắt đầu đi lên. Anh thu tay lại, giơ lên trước mặt, lắc đầu, tự nhủ rằng sự bất an đó chỉ là do mình nghĩ nhiều thôi.

Cả ngày hôm đó, Đổng Thạc vùi đầu vào đủ loại vụ án khác nhau, hoàn toàn quên mất chuyện bên lề nho nhỏ sáng nay.

———

“Sếp Đổng.” Cửa văn phòng của Đổng Thạc bị đẩy ra, là Tăng Triết Phương: “Ra ngoài ăn chocolate không? Bổ não chút. Đặc sản con gái tôi đi du lịch mang về, ngon lắm đấy.”

“Ừ……” Đổng Thạc ngẩng đầu lên, nhưng đầu óc vẫn chưa hoàn hồn.

Cửa mở, tiếng trò chuyện của các đồng nghiệp khi ăn chocolate truyền thẳng vào tai Đổng Thạc.

“Đến hết chưa thế? Ăn chút rồi nghỉ ngơi đi, lao động kết hợp với nghỉ ngơi thì hiệu suất mới cao.” Không biết là giọng oang oang của ai mà cả tầng lầu đều có thể nghe thấy.

“Người tới đủ hết chưa?” Một người khác hỏi.

“Ủa? Lão Thái, kỹ thuật viên mới tới của các anh đâu?”

“Anh hỏi tiểu Lư hả?” Là giọng của Thái Trì: “Không biết nữa, hình như hôm nay cô ấy không đến, cũng không xin nghỉ, không biết có phải có chuyện gì đột xuất không.”

“Hả? Chưa tới? Sáng nay tôi mới gặp mà.” Người này vừa nhai vừa nói chuyện, là Xa Nhuệ: “Đi cùng với sếp Đổng.”

“Thế thì tôi không rõ, có lẽ sếp Đổng sắp xếp cho cô ấy nhiệm vụ đặc biệt nào đó chăng?” Là pháp y Trần.

“Sếp Đổng hả.” Là Thái Trì, giọng điệu hơi chứa ẩn ý sâu xa: “Nhắc đến sếp Đổng và tiểu Lư, các anh có cảm thấy sếp Đổng nhà mình……”

Đúng lúc này, Đổng Thạc đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng, xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ơ, sếp Đổng……” Thái Trì suýt chút bị chocolate làm sặc vào khí quản.

“Vừa nãy cậu nói gì thế?” Đổng Thạc hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Không phải không phải, chỉ là nói đùa thôi mà……”

“Lư Linh Vận không đến?” Đổng Thạc lại hỏi.

“Không.” Thái Trì lúc này mới phát hiện ra, thứ Đổng Thạc để ý hoàn toàn không phải chuyện bát quái chưa nói xong vừa rồi: “Không đến.”

“Cũng không xin nghỉ?”

“Không luôn.”

“Tiểu Xa, sau đó cậu cũng không thấy cô ấy à?” Lại hỏi Xa Duệ.

“Không thấy ạ, chẳng phải cô ấy đi cùng sếp Đổng sao?”

“Không có.” Bỏ lại một câu nói như vậy, Đổng Thạc lấy điện thoại rồi bước ra ngoài.

Mấy người trong phòng hơi để ý, nhưng so với chocolate thì mấy câu hỏi không có gì bất thường của Đổng Thạc không đủ hấp dẫn. Thế nên không ai nhìn thấy vẻ mặt âm trầm bối rối của Đổng Thạc khi rời đi, cũng như ngón tay run rẩy không ngừng khi lấy điện thoại ra của anh.

Bước ra ngoài, Đổng Thạc gọi điện cho Lư Linh Vận, nhưng mãi không có người nghe máy. Anh sốt ruột đi đi lại lại trong hành lang, cuối cùng sau năm lần không có người nghe máy, anh đổi sang số điện thoại của em gái mình.

“Anh?” Là Đổng Sương: “Sao vậy? Giờ này còn gọi.”

“Lư Linh Vận có ở trường không?” Đổng Thạc vừa mở miệng đã hỏi thẳng.

“Hả? Chị Lư? Anh chị cãi nhau à?”

“Cô ấy có ở đó không?”

“Em không rõ nữa.” Nghe thấy sự bất ổn trong giọng điệu của anh trai, Đổng Sương cũng không còn tâm tư nói đùa: “Anh đợi em hỏi thử nha, lát nữa gọi lại cho anh.” Nói xong, cuộc gọi bị ngắt.

Trong thời gian chờ Đổng Sương gọi lại, Đổng Thạc ôm tâm lý may mắn hỏi Tể Phong, nhưng chỉ nhận được tin trong danh sách thành viên hình sự đặc biệt mà Tể Phong mượn hôm nay không có Lư Linh Vận — người vốn không thuộc biên chế cảnh sát. Sau đó, anh hỏi Cố Tương, hỏi chợ tươi sống, hỏi thư viện làng đại học, hỏi tất cả những nơi những người mà anh biết Lư Linh Vận có thể đến, có thể gặp, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Ngay khi Đổng Thạc dồn sự chú ý vào đối tượng cuối cùng, Đổng Sương gọi lại cho anh: “Anh, em hỏi chị Phương cùng phòng ký túc xá với chị ấy, còn hỏi những người thân quen khác, bọn họ đều nói không gặp. Chắc hôm nay chị ấy không đến trường đâu ạ?”

“Được, nếu em thấy cô ấy đến trường, báo cho anh một tiếng.”

“Vâng.”

Điện thoại tắt máy, sự lo lắng trong lòng Đổng Thạc càng lớn hơn. Lúc này anh vô cùng hối hận, tại sao sáng nay không mở cửa thang máy, không đi cùng cô. Nhưng chuyện đã đến nước này, anh không thể quay ngược thời gian như Lư Linh Vận, cho nên anh chỉ có thể cố gắng cứu vãn.

Lư Linh Vận không ở cục cảnh sát, không ở trường học, không ở nhà hàng, không ở chợ, vậy thì chỉ còn lại…… Bách Lý Họa Lang.

Anh mở số điện thoại của Hứa Quân Duệ mà mình mới lưu mấy ngày trước, nhưng khi nhấn nút gọi, anh lại nhớ tới “hai thế lực” mà Lư Linh Vận từng nhắc đến. Một thế lực đang dắt dẫn cô phát hiện chân tướng nào đó, một thế lực đang cật lực che đậy chân tướng. Mà thế lực thứ hai ấy, chính là Chuyển Tiếp, du khách thời không…… cứu Lư Linh Vận, giúp Lư Linh Vận, nuôi Lư Linh Vận.

Lư Linh Vận sẽ ở Chuyển Tiếp sao? Hay là, Chuyển Tiếp có liên quan đến sự mất tích của Lư Linh Vận?

Ngay lúc Đổng Thạc đang miên man suy nghĩ, điện thoại kết nối: “Xin chào.” Là giọng của Hứa Quân Duệ.

“Chào ông, ông chủ Hứa, tôi là Đổng Thạc.”

“À, cảnh sát Đổng, chào cậu. Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là hỏi một chút, hôm nay Lư Linh Vận có đến Bách Lý Họa Lang không?”

“Không có? Con bé không đi làm sao?”

“Buổi sáng có gặp, nhưng sau đó thì không thấy nữa.” Đổng Thạc nói: “Trường học, Cố Tương và chợ tươi sống tôi đều đã hỏi rồi, cô ấy không có ở đó. Ông có biết nơi nào khác mà cô ấy có thể đến không?”

“Chắc là không còn, hơn nữa, theo thói quen của Vận Vận, đã đến cục cảnh sát rồi, nếu muốn đi đâu thì chắc chắn sẽ nói báo với ai đó một tiếng.” Hứa Quân Duệ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bây giờ cảnh sát Đổng có tiện không? Đúng lúc chúng tôi có việc gần cục cảnh sát, qua đó không đến mười phút, chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé, nếu tiện thì phiền cậu kể lại chi tiết chuyện sáng nay không bỏ sót điều gì.”

“…… Được.”

――――――

Mười phút sau, trong quán cà phê gần cục cảnh sát.

Đổng Thạc kể lại cặn kẽ mọi chuyện sáng nay, trừ những nội dung liên quan đến Chuyển Tiếp cho Hứa Quân Duệ và Bành Toa phía đối diện nghe.

“Vậy, khi Vận Vận tách khỏi anh, không nói gì hết sao?” Chân mày Hứa Quân Duệ nhíu chặt.

“Chỉ nói là đi vệ sinh.” Đổng Thạc trả lời.

“Trước đó không có bất kỳ hành động khác thường nào sao?” Hứa Quân Duệ lại hỏi.

Đổng Thạc nghĩ ngợi: “Chính là vụ án kia, cô ấy hỏi một chút về chuyện xe cấp cứu.”

“Xe cấp cứu.” Hứa Quân Duệ mở chiếc máy tính bảng trông như đặt bừa trên bàn, liếc nhìn một cái rồi lập tức tắt: “Thằng nhóc bị động kinh.”  Trao đổi ánh mắt với Bành Toa, rồi quay đầu nhìn Đổng Thạc: “Không còn gì khác nữa sao? Con bé không để lại gì cho cậu à?”

“Không……”

“Cậu đã kiểm tra kỹ chưa?” Hứa Quân Duệ không khách khí ngắt lời Đổng Thạc: “Con bé có thể để lại thứ gì đó trong khi cậu hoàn toàn không chú ý, cậu biết điều này mà.”

Nghe như thế, Đổng Thạc vội vàng lục lọi khắp người, cuối cùng thực sự phát hiện hai thứ vốn không nên nằm ở xâu chìa khóa treo trên thắt lưng của mình: một thứ chính là ống tiêm đặc chế mà Đổng Thạc tặng cho Lư Linh Vận, còn thứ còn lại thì là…… nửa mặt dây chuyền chất liệu kỳ lạ.

Vừa nhìn thấy nửa mặt dây chuyền kia, ánh mắt của Hứa Quân Duệ và Bành Toa lập tức trở nên nguy hiểm nhưng chẳng nói gì cả, chỉ  phát tán uy áp đủ để dọa chết một con voi ra khắp quán cà phê. May mà Đổng Thạc da dày thịt béo, trừ việc tim đập nhanh vài nhịp ra, thì không chịu tổn thương vật lý thực chất nào.

Nhưng mặt khác, khi nhìn thấy phản ứng của hai người lúc này, Đổng Thạc không khỏi nhớ lại những lời Lư Linh Vận vừa nói buổi sáng. Bọn họ lo lắng, rốt cuộc là an nguy của Lư Linh Vận, hay là…… đại nghiệp của mình? Còn mặt dây chuyền kia, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận