Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 102: Chương 102

“Thế thì,” Chẳng biết từ lúc nào mà thế giới lại rơi vào tĩnh lặng, một chiếc đồng hồ cát nho nhỏ lơ lửng giữa Tĩnh Giới, trôi đến trước mặt Lư Linh Vận đã im lặng từ lâu, phát ra giọng nói bán nam bán nữ: “Quyết định chưa? Muốn định cư ở thời đại nào.”

Lư Linh Vận liếc chiếc huy hiệu, không lên tiếng.

“Theo thỏa thuận giữa chúng tôi và cha cô, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô trong vòng hai mươi bốn giờ vật lý sau khi ông ta bị lưu đày. Nếu cô không quyết định điểm đến trong khoảng thời gian này, sau hai mươi bốn giờ vật lý, Thời Liệp sẽ xem cô là đối tượng cần loại trừ của thế kỷ 21, bắt đầu săn giết.”

“Tại sao không bắt đầu ngay bây giờ?” Giọng Lư Linh Vận không chút cảm xúc, như thể đang nói về chuyện của người khác: “Dù sao thì một bên của thỏa thuận đã bị lưu đày rồi, chẳng còn ai kiềm chế các người nữa.”

“Cô nói vậy chẳng khác nào nói chúng tôi là kẻ xấu xa?” Dường như huy hiệu đang cố bắt chước cách dùng từ và thói quen nói chuyện của người thời đại này: “Xin cô đừng bị lừa gạt bởi tư tưởng cực đoan của Chuyển Tiếp. Chúng tôi không phải ác, mà là thiện tuyệt đối, bởi vì chúng tôi là sự đảm bảo cho sự tồn tại của xã hội loài người, cũng chính là bản thể của ‘xã hội loài người’, là tập hợp ý thức của loài người cách thế giới của các cô mấy vạn năm, là đại diện của mọi phẩm chất tích cực của loài người, mà trong đó bao gồm cả ‘uy tín’.”

“Các, người.” Lư Linh Vận nhấn mạnh hai chữ này.

“Đúng vậy, tôi, cũng là chúng tôi.”

“Nếu các người là xã hội loài người, vậy thì hà tất gì phải giao dịch với một cá nhân nhỏ bé không đáng kể?” Lư Linh Vận hỏi.

“Bởi vì mọi quyết định và hành động của chúng tôi đều chú trọng đến sự tối giản và tối đa hóa lợi ích cho tập thể lớn nhất. Tuy rằng xác suất thành công của kế hoạch Chuyển Tiếp chưa đến 0.0001%, nhưng khả năng gây ra hỗn loạn không cần thiết và thương vong lớn từ thế 21 đến thế kỷ 24 lại lên đến 3.64%. Cho nên, sau khi tính toán chính xác, chúng tôi quyết định chấp thuận đề nghị của Hứa Quân Duệ, dùng phương pháp hòa bình không khói súng để giải quyết vấn đề.”

“Nếu các người đã quyết định dùng phương pháp hòa bình, vậy tại sao không thể để tôi ở lại thế kỷ 21? Dù sao hiện tại không có Chuyển Tiếp, tôi không có bất kỳ lý do gì để chống đối các người.”

“Khả năng cô kích hoạt bom nano quả thực thấp hơn 0.03%, nhưng khả năng cô sử dụng hạt thời gian can thiệp vào các sự kiện ở thời đại này lại lên đến 89.76%, điều này sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho công việc của chúng tôi. Cho nên chúng tôi cần phải trích xuất hạt thời gian ra khỏi cơ thể cô, nhưng phần cứng cần thiết cho công nghệ trích xuất này chỉ tồn tại sau kỷ Loạn Thời. Mà việc đưa cô đến kỷ Loạn Thời để trích xuất hạt thời gian rồi đưa cô về thế kỷ này, cần phải tiến hành nhiều chuyến xuyên việt thời không đường dài, mức độ quấy nhiễu thời không vượt quá dự toán của chúng tôi dành cho giao dịch này, thế nên không nằm trong phạm vi suy xét.”

“Vậy tại sao sau hai mươi bốn giờ sau nếu tôi không lựa chọn, các ngươi sẽ phái Thời Liệp đến săn giết tôi chứ không săn bắt?”

“Lý do rất đơn giản, bởi vì so với bắt sống, săn giết một người sở hữu hạt thời gian như cô dễ dàng hơn nhiều.”

“……”

“Xin hỏi cô còn câu hỏi nào khác không?” Huy hiệu ân cần xoay một vòng trước mặt Lư Linh Vận.

“Tôi thật sự không hiểu.” Lư Linh Vận xoa xoa thái dương: “Nếu các người muốn đảm bảo quá khứ không có bất cứ thay đổi nào, tại sao không phá hủy hết tất cả đường hầm thời không? Tại sao chỉ phá hủy từ thế kỷ 22 đến thế kỷ 26? Tại sao lại cho phép người xuyên không đến thời đại của chúng tôi, tại sao……”

“Phá hủy tất cả đường hầm thời không, quả thật là một trong những đề xuất ban đầu, nhưng bởi vì quy mô công trình và phản phệ nhân quả quá lớn nên đã bị bác bỏ.”

“Phản phệ quá lớn?”

“Không sai, từ thế kỷ 27 sau công nguyên đến đầu kỷ Loạn Thời, do thiếu sự nhất trí trong quản lý, con người đã thực hiện vô số cuộc xuyên việt thời không không thể truy ngược, gây ra một trận hỗn loạn thời không thảm khốc, lịch sử gọi là ‘Thời Tai’, dẫn đến cái chết của 99.998% dân số, điều này khiến các thời đại sau kỷ Loạn Thời trở nên khác biệt rất nhiều so với trước đó. Phá hủy tất cả đường hầm thời không sẽ khiến ‘Thời Tai’ không còn tồn tại, tương đương với viết lại toàn bộ lịch sử loài người, hậu quả nghiêm trọng vượt xa phạm vi chúng tôi có thể gánh vác.”

“Vậy nếu chỉ phá hủy những đường hầm trước thế kỷ 26 thì sao? Chắc không đến mức xóa bỏ sự tồn tại của ‘Thời Tai’ chứ?” Lư Linh Vận lại hỏi.

“Quả thật không đến mức, nhưng có một nguyên nhân, cuối kỷ Loạn Thời, loài người ngộ nhận ‘Thời Tai’ gây ra ‘sự tách rời’, sinh ra hiện tượng kỳ lạ ‘lịch sử thay đổi sẽ không ảnh hưởng đến tương lai’. Dùng cách nói mà cô có thể hiểu, giống như sau Thời Tai, một vạn người thì chỉ sống sót một người, thế nên dù cuộc đời của 9999 người kia thay đổi thế nào, kết cục vẫn sẽ là tử vong không để lại hậu đại, vì vậy đối với thế giới sau Thời Tai mà nói, tất cả đều vô nghĩa.”

“Tuy rằng sau này lý luận ấy đã được phủ chứng (*), nhưng chiều hướng phát triển thời đó đã khiến người ta nhìn thấy cơ hội kinh doanh, họ biến xuyên việt thời không trở thành một loại hình giải trí, xem các niên đại trước Thời Tai như khu vui chơi giải trí. Loại hình giải trí này đã thịnh hành trong vài thế kỷ, vì vậy nếu phá hủy tất cả các đường hầm trước thế kỷ 26, dây xích nhân quả sẽ lấy loại hình giải trí này làm trung tâm, gây ra phản ứng dây chuyền trên diện rộng, được một mất mười.”

(*) Chứng minh phủ định.

“……” Đến đây, Lư Linh Vận thật sự không còn lời nào để nói nữa.

“Thế nào, cô quyết định chưa?”

“Để tôi……” Lư Linh Vận thở dài rồi đứng dậy: “Suy nghĩ đã.”

“Được, nhưng xin đừng quên thời hạn hai mươi bốn giờ vật lý. Hết thời hạn, Thời Liệp sẽ đến, chúng tôi sẽ không cho cô bất cứ cảnh báo nào.” Huy hiệu hóa thành phù hiệu, dán vào ngực trái của Lư Linh Vận rồi nhạt dần.

———

Tuy nói với Thời Chủ là “để tôi suy nghĩ đã”, nhưng Lư Linh Vận lại không biết phải “suy nghĩ” như thế nào. Cô như con ruồi không đầu lang thang trên phố, bất giác đi đến Bách Lý Họa Lang, rồi đến cục cảnh sát, cuối cùng dừng lại ở khu đại học.

Thế giới lúc này đã khôi phục sự vận hành do ánh sáng của chiếc huy hiệu đã tắt, mọi thứ trông thật bình lặng, bình thường và quen thuộc, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, và cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đến lúc này, Lư Linh Vận mới thấm thía sâu sắc, sự tồn tại của cô đối với thế giới này nhỏ bé đến mức nào. Không có cô, trái đất vẫn quay, không có cô, người ta vẫn cứ khóc cứ cười.

Có lẽ Hứa Quân Duệ nói đúng, rời khỏi nơi này, rời khỏi thời đại tràn ngập bi thương và đau khổ này, đến một thế giới mới để bắt đầu lại, đối với cô, là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng cho dù đến thế giới mới, liệu cô có thể thật sự tránh xa những bi thương và đau khổ này không? Hay là, cô sẽ trở thành đào binh, sử dụng kỹ thuật ở đó xóa sạch tất cả ký ức của chính mình? Nhưng cô sau đó, có còn là Lư Linh Vận nữa không?

Cứ thế vừa đi vừa suy nghĩ miên man, bất tri bất giác Lư Linh Vận đến trước bệnh viện trực thuộc đại học Y Nhất Đại, bất tri bất giác nhìn nơi từng xảy ra vụ nổ.

Rõ ràng từ lúc vụ nổ xảy ra cho đến bây giờ chỉ mới hai ngày, nhưng bệnh viện đã khôi phục hoạt động bình thường. Mọi người vẫn cứ khóc, vẫn cứ cười, ngoài những ô cửa kính vỡ và bức tường đen kịt nhìn từ bên ngoài, dường như chẳng còn dấu vết nào chứng tỏ “nơi này từng có một người chết”.

Đúng vậy, chẳng phải thế giới vẫn luôn như thế sao? Cho dù mình rời đi, cũng chẳng có ai để ý. Lư Linh Vận cười khổ lắc đầu.

“Cẩn thận!” Một bàn tay kéo cô lại.

Vừa đứng vững, Lư Linh Vận đã thấy một chiếc xe vừa chạy qua trước mặt mình. Nụ cười khổ trên mặt cô càng thêm sâu, rõ ràng đã có thể nhìn thấy chuyển động, sao vẫn không tránh được xe chứ?

“Cẩn thận một chút.” Chủ nhân giọng nói kéo Lư Linh Vận lùi lại vài bước, lúc này mới ngượng ngùng buông tay, gãi gãi sau gáy: “À xin lỗi. Không biết sao nữa, nhìn thấy cô đứng đó, tôi cứ cảm thấy, cảm thấy như thể cô sẽ đột nhiên tiến lên một bước rồi bị xe đâm, tôi vội quá nên mới ra tay. Xin lỗi xin lỗi, chắc đầu óc tôi có vấn đề rồi, xe to như thế chạy tới, người mù cũng nghe được mà, ai lại tiến lên chứ.”

Lư Linh Vận ngây người, cô không dám quay đầu lại, bởi vì cô nhận ra chủ nhân của giọng nói, mặc dù đối phương đã không còn nhớ cô do bị hồi tố.

Không nhớ cô, nhưng lại nhớ cô không nhìn thấy chuyển động? Chẳng phải anh bị hồi tố rồi sao? Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, chẳng phải đều trở thành chưa từng xảy ra rồi sao?

Hốc mắt Lư Linh Vận lập tức đỏ hoe.

“À, đến giờ tái khám rồi, tôi phải nhanh chóng quay lại bệnh viện, vừa nãy thật sự rất xin lỗi, tôi không phải là loại người háo sắc hay lưu manh gì đâu.” Giọng nói phía sau vẫn vang lên, vừa nói vừa bước đi, rồi dần xa theo tiếng bước chân quen thuộc.

Đợi đến khi tiếng bước chân của Đổng Thạc hoàn toàn biến mất, Lư Linh Vận mới ngơ ngác quay người lại. Như bị gọi hồn, đôi chân cô lảo đảo bước về hướng Đổng Thạc vừa rời đi.

Không rõ sức mạnh thần bí gì đó đang tác quái, Lư Linh Vận không hỏi ai, cũng không nhìn thấy Đổng Thạc, thế mà lại đi vào phòng tái khám của anh một cách chính xác. Khi cô bước vào, Đổng Thạc vừa nằm vào máy cộng hưởng từ hạt nhân khổng lồ, đầu và thân vẫn còn lộ ra ngoài, chưa bị đưa vào chiếc vòng sắt lớn vừa đủ chỗ cho một người nằm.

“Dừng.” Ma xui quỷ khiến, Lư Linh Vận sử dụng năng lực bước vào Tĩnh Giới, rồi lại không kìm lòng được bước vào phòng kiểm tra ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm kính trong suốt, đi đến bên cạnh Đổng Thạc đang bất động.

Có lẽ thời cơ tạm dừng không đúng, lúc này Đổng Thạc giống như nhân vật chính trong một bộ phim truyền hình bị “tạm dừng” ở một khung hình kỳ dị, đang trợn mắt trắng và nhếch mép, tạo ra một biểu cảm vừa buồn cười vừa đáng thương.

Lư Linh Vận cứ thế lặng lẽ đứng bên cạnh máy cộng hưởng từ, lặng lẽ nhìn Đổng Thạc đang nhăn nhó, không nói gì, không làm gì, như thể ngay cả cô cũng đã ngừng lại.

Cô rất tận hưởng khoảnh khắc này, cứ thế lặng lẽ nhìn Đổng Thạc, nhìn đến vĩnh hằng.

Chỉ tiếc rằng, “vĩnh hằng” này chỉ tồn tại một giờ, một giờ sau thời gian sẽ trôi đi, cô sẽ phải rời đi, rời đi vĩnh viễn.

Thực sự cứ thế đến tương lai sinh sống sao? Sau khi lấy hạt thời gian và bom ra, Thời Chủ có thực sự để mình cứ thế “làm một người bình thường” mà sống không? Sau khi mình rời đi, những đứa trẻ bị hồi tố của Chuyển Tiếp sẽ ra sao? Thời Chủ có thực sự tha cho họ không? Còn Đổng Thạc thì sao? Đổng Thạc, người từng biết tất cả bí mật, sẽ ra sao?

Cô biết, chính bản thân cô với hạt thời gian và bom nano mới là điều kiện duy nhất thực sự kiềm chế Thời Chủ, chứ không phải giao dịch của Hứa Quân Duệ. Cô cũng biết, “hồi tố” không đồng nghĩa với “xóa sạch”, bởi vì ký ức từ các thời không khác sẽ xuất hiện trong giấc mơ của mọi người, mà những giấc mơ này sẽ ảnh hưởng đến hành động của họ.

Thời Chủ có thể dung thứ cho sự tồn tại của những “giấc mơ” ấy không?

Lư Linh Vận không biết, cô chỉ biết, cô không thể hoàn toàn tin vào cái gọi là “uy tín” mà Thời Chủ nói.

Chẳng lẽ Thời Chủ đợi đến khi cô bị vô hiệu hóa rồi một lưới tóm gọn mọi mối đe dọa sao? Hạt thời gian và bom bị lấy đi, chẳng phải tương đương với giơ cờ trắng đầu hàng sao?

Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Cần phải có một cách có thể hoàn toàn cách ly Thời Chủ khỏi thời đại này……

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận