Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần
Chương 52: Chương 52
Thấy Lư Linh Vận đột nhiên ngây người, Đổng Thạc nghĩ rằng cô không hiểu, thế là anh “tốt bụng” giải thích: “Nhồi máu não và xuất huyết não đều là đột quỵ. Nhồi máu não là do mạch máu trong não bị tắc, khiến tế bào não thiếu máu và oxy; còn xuất huyết não là do mạch máu bị vỡ, gây chảy máu trong não.”
“Cho nên,” Giải thích xong, mặc kệ Lư Linh Vận có cần lời giải thích ấy hay không, hoặc có thể hiểu bài phổ cập khoa học ngắn gọn súc tích của mình hay không, Đổng Thạc quay qua nhìn Tể Phong: “Đột quỵ của Trần Tử Sang có liên quan gì đến hành vi của tài xế lái xe hộ kia không?”
Tể Phong gật đầu: “Tên đó họ Đới, tên Giới, ghép lại là Đới Giới, theo lời hắn, bình thường hắn lái xe rất cẩn thận, vì làm nghề trộm cắp, nếu không tuân thủ luật giao thông, bị camera ghi lại thì rất phiền phức. Cho nên, đêm đó Trần Tử Sang vừa lên xe là ngủ say như chết, gọi mãi không tỉnh, hắn hết cách, đành dự định đưa người đến nơi rồi lục ví lấy tiền.”
“Nhưng không ngờ, khi chạy đến đường một chiều gần trường Trung học số 1, Trần Tử Sang đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ. Hắn theo phản xạ vươn tay vỗ vai Trần Tử Sang, vậy mà Trần Tử Sang đột nhiên gục hẳn xuống dây an toàn, tiếng ngáy cũng im bặt. Hắn sợ hãi lay gọi anh ta cho nên không nhìn đường, thế là đụng phải cậu bé đang băng qua đường. Hắn phanh xe, tháo dây an toàn rồi lay Trần Tử Sang, sau đó phát hiện Trần Tử Sang đã tắt thở, xuống xe kiểm tra người bị đụng thì thấy hình như cũng chết rồi.”
“Thoáng cái chết hai người, hắn hoảng loạn, nghĩ mình chỉ là một tên trộm vặt, không gánh nổi hai mạng người, huống chi trong nhà còn có già trẻ lớn bé cần hắn chăm sóc, cho nên nảy sinh ý định phi tang vật chứng. Hắn thấy trên đường không có vết máu, nạn nhân lại có có vóc dáng tương đồng với hắn, bèn nảy ra ý tưởng thay áo gile của mình cho đối phương, sau đó đặt thi thể lên ghế lái.”
“Hắn lái xe đến đoạn vách núi không có lan can bảo vệ, đặt thi thể mặc gile vào ghế lái, dùng một chiếc ô trong xe cố định chân của thi thể giẫm lên chân ga. Tiếp đó mở cửa xe, điều chỉnh phương hướng, phanh tay, thừa dịp xe chầm chậm tiến lên phía trước, đóng cửa xe, cứ như thế chiếc xe chở hai thi thể lao xuống sông. Hắn nghĩ từ rơi từ độ cao như thế, dù rơi xuống nước thì cũng tan tành, sẽ không có ai để ý đến chiếc ô kia. Quả thật, khi xe được vớt lên, chiếc ô trôi trên ghế ngồi, chúng tôi hoàn toàn không để ý đến nó.”
“Hắn ‘nghĩ’ hai người đã chết, nhưng liệu lúc đó bọn họ thật sự chết sao?” Vừa đi, Đổng Thạc vừa hỏi.
Lư Linh Vận liếc Đổng Thạc một cái, không nói gì.
Tể Phong trả lời: “Khó nói lắm, tạm thời không nói đến vụ tai nạn, chỉ riêng đột quỵ, tôi nhớ đột quỵ có thời gian vàng cấp cứu. Nếu lúc đó hắn gọi 120 thay vì phi tang, không chừng có thể cứu được người. Còn về vụ tai nạn, nói sao nhỉ…… nạn nhân là học sinh cấp 3, theo xác suất mà nói, cùng một mức độ va chạm, tỉ lệ sống sót của thanh thiếu niên đang trong độ tuổi khỏe mạnh cao hơn mức trung bình của người bình thường nhiều.”
“Sai một li đi một dặm.” Đổng Thạc nhíu mày.
“Lại là đột quỵ.” Lư Linh Vận lẩm bẩm, cứ như không cùng tần số với hai người kia.
“Hả?” Tể Phong suýt nghĩ rằng mình nghe nhầm.
“Ừm……” Lư Linh Vận kéo dài giọng một chút: “Trong tay sếp Tể chẳng phải còn một vụ án liên quan đến đột quỵ sao?” Cô ngẩng đầu lên: “Vụ của Trình Húc Nguyên ấy. Tôi có một người bạn hôm đó đến công ty kia thực tập, vô tình gặp phải.”
“Nhắc mới nhớ……” Đổng Thạc nhớ ra điều gì đó, anh nhìn sang Tể Phong: “Sao rồi? Có tiến triển gì không?”
“Không, không có gì cả, xét nghiệm độc tính toàn bộ âm tính, cũng chẳng có manh mối về nguồn gốc chất độc. Người đã được thả rồi. Bây giờ tôi cũng bắt đầu cảm thấy đó là gia vị vô hại, vì bệnh nghề nghiệp của mình mà tôi nghi ngờ linh tinh.” Tể Phong lắc đầu.
“Chất độc không tên.” Lư Linh Vận nói.
“Hả? Ý cô là Unnatural (*) à?” Tể Phong nói: “Cũng không phải không có khả năng. Nhưng cảnh sát nói chuyện bằng bằng chứng, nếu không điều tra được gì, rất đáng tiếc cũng rất đáng trách, ‘chất độc không tên’ có khác gì ‘không có độc’ đâu.”
(*) Unnatural (Tựa Việt: Dị thường), một bộ phim về đề tài pháp y của Nhật Bản, phát sóng năm 2018. Tập đầu tiên của bộ phim là ‘Nameless Poison’ (Chất độc không tên).
“Đột quỵ, vừa rồi cô nói ‘lại là đột quỵ’.” Điểm chú ý của Đổng Thạc hoàn toàn khác, anh hỏi Lư Linh Vận: “Còn có người khác sao? Ngoài Trần Tử Sang và ông chủ kia.”
“Ừ.” Lư Linh Vận gật đầu: “Chung Ngọc, anh còn nhớ không? Biên tập của 《Loạn Ngữ》 ấy?”
“Cô ta cũng đột quỵ sao? Còn trẻ thế mà.”
“Cuối kỳ nghỉ hè. Hơn nữa……” Lư Linh bổ sung: “Hôm đó tôi tình cờ nghe y tá trong bệnh viện trò chuyện, bọn họ nói gần đây số ca bệnh nhân đột quỵ tăng vọt.”
“Ý cô là…… giết người hàng loạt?” Tể Phong hiểu ngay.
“Hoặc là, buôn bán thuốc độc?” Đổng Thạc bổ sung.
“Tôi không chắc lắm, cũng có thể do tôi tưởng tượng quá đà. Nhưng mà……” Lư Linh Vận cố ý dừng lại một chút: “Trần Tử Sang, ông chủ của Trình Húc Nguyên, Chung Ngọc, đều có vài điểm chung: cư dân khu Bắc, đột quỵ, gây thù chuốc oán.”
“Ông chủ của Trình Húc Nguyên và biên tập 《Loạn Ngữ》 gây thù chuốc oán thì tôi biết, nhưng Trần Tử Sang……”
“Trần Tử Sang nổi tiếng là giáo viên nghiêm khắc của trường Trung học số 1.” Không đợi Đổng Thạc hỏi hết câu, Tể Phong trả lời: “Đánh giá của học sinh và phụ huynh đối với anh ta quả thực một trời một vực. Theo lời của học sinh, anh ta là ác ma biết mê hoặc lòng người, lấy việc chia rẽ mối quan hệ giữa học sinh và phụ huynh làm niềm vui. Nghe nói lớp 12 anh ta dạy năm nào cũng đạt thành tích cao ngất ngưởng, nhưng giữa học sinh và phụ huynh, chẳng có ai không phải mối quan hệ ‘gặp mặt là cãi nhau đánh nhau’. Trong số những học sinh tốt nghiệp, có người lên đại học thì đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, thậm chí có người tự sát bất thành, đúng kiểu SKY Castle (*) phiên bản hiện thực.”
(*) SKY Castle (Tựa Việt: Lâu đài tham vọng), là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc phát sóng năm 2018.
“Hơn nữa,” Tể Phong nói thêm: “Thật ra, bọn Tiểu Đổng vừa liên lạc với Trần Tử Sang, sau đó anh ta lập tức gặp chuyện, chuyện này, tôi khó có thể quên được.”
Lúc nói những lời này, sắc mặt Tể Phong rất phức tạp, nhìn Đổng Thạc; sắc mặt của Đổng Thạc cũng rất phức tạp, nhìn Lư Linh Vận; còn Lư Linh Vận…… cô không biết nên nhìn vào đâu.
Ồ, thời tiết hôm nay thật đẹp. Thời tiết đẹp như thế, sao lại có người thích lo chuyện bao đồng nhỉ? Lư Linh Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán.
May mà Tể Phong không hiểu ẩn ý trong ánh mắt của Đổng Thạc: “Được rồi, tôi sẽ cân nhắc ý kiến của hai người, chỉ cần hai vụ này chưa chính thức khép lại, tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại… suy đoán táo bạo cũng tốt đấy, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào chứng cứ, nếu hai người lại nghĩ tới điều gì, nhớ nói với tôi.”
“Nhất định.” Đổng Thạc đồng ý, còn Lư Linh Vận chỉ gật đầu mà không nói gì.
Dựa vào chứng cứ…… sao?
Lư Linh Vận chạm vào điện thoại của mình, sau đó lại liếc cái đuôi…… đang bám theo sau mình. Cô vốn nghĩ nói chuyện xong thì cả ba ai về phòng nấy, ai làm việc nấy. Nào ngờ Đổng Thạc lại bám theo cô, cùng vào văn phòng tổ công nghệ thông tin, thậm chí còn thừa dịp Thái Trì không ở đây, ngồi phịch xuống ghế của anh ta.
Trùng hợp làm sao, giờ phút này trong văn phòng chỉ có mỗi cô và Đổng Thạc, thế là Đổng Thạc dứt khoát đứng lên khóa trái cửa, xem nơi này như phòng làm việc của mình, quay lại ghế ngồi, vắt chéo chân, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Vậy, anh muốn rửa tay lắng nghe cái gì? Lư Linh Vận chớp mắt, tỏ ra vô tội.
“Xin lỗi.” Ai ngờ, Đổng Thạc lại nói một câu như vậy.
“Hả?” Lư Linh Vận ngây người.
“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy, nên xin lỗi cô một tiếng.” Anh hạ chân xuống, cúi đầu, khom lưng, cụp mắt, dáng vẻ cực kỳ thành khẩn, như chú chó mắc lỗi đang quay mặt vào tường tự kiểm điểm lại mình.
Lư Linh Vận thầm thở dài trong lòng: “Tại sao phải xin lỗi? Anh giúp tôi che giấu thân phận, tôi cảm ơn anh còn không hết. Còn về Phương Lai…… có phải cậu ta đã nói gì đó không? Nhưng dù cậu ta nói gì……” Cô cắn môi: “Cậu ta nói, ắt có lý do của cậu ta.” Mắt cô lấp ló chút cảm xúc không thể diễn tả.
Đổng Thạc không mở miệng.
Hiếm khi Lư Linh Vận chủ động nhắc đến chuyện của mình: “Khi đó, có lẽ cậu ta thật sự thích tôi, hoặc ít hoặc nhiều tôi cũng cảm nhận được. Nhưng…… tôi là kiểu người như thế đấy, không chịu được ‘lòng tốt’. Lòng tốt, thiện ý càng dễ có được, thì càng dễ mất đi, lúc nó đến thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi nó ra đi, thì……”
“Thật ra, thật lòng mà nói, tôi đối với cậu ta……” Cô lắc đầu: “Tôi cảm kích cậu ta. Dù xuất phát từ lý do gì, cậu ta là người kéo tôi ra khỏi thế giới đang ngày càng thu hẹp và ngày càng tối tăm kia. Nếu không có cậu ta, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi không biết tôi sẽ…… biến thành loại người gì.” Đặc biệt là khi bản thân sở hữu năng lực đủ để đảo lộn thế giới.
“Nhưng kết cục đã thành ra như thế, ngoài việc lật sang trang mới, còn có thể làm gì khác đây? Chỉ cần lật sang trang, mọi chuyện đã xảy ra, dù tốt hay xấu, đều có thể được chôn vùi trong ký ức. Sau đó, mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu……” Lư Linh Vận siết chặt nắm tay: “Tôi biết, có một số chuyện, một khi đã xảy ra, thì không thể nào ‘bắt đầu lại’ được, giống như mạng của Mân Mân. Nhưng mà, dù thế nào đi chăng nữa, ‘buông bỏ’ vẫn tốt hơn là ‘đâm đầu vào tường chết’, đúng không?”
Buông bỏ, dù sao vẫn tốt hơn đâm đầu vào tường chết. Đúng vậy, chẳng phải mình cũng nghĩ như thế, làm như thế sao? Xóa sạch quá khứ, chẳng lẽ không phải để tương lai tốt hơn sao? Đổng Thạc hít một hơi thật sâu.
“Còn về những nghi điểm và bí ẩn mà anh nghĩ tôi che giấu.” Lư Linh Vận bất ngờ đổi giọng: “Déjà vu bảy giây.”
“Hả?” Một từ vô nghĩa bất ngờ thốt ra, khiến Đổng Thạc rùng mình. Dù sao, những thuật ngữ phát ra từ miệng Lư Linh Vận không có từ nào không mơ hồ.
“Bảy, là một con số thần kỳ.” Quả nhiên, cô lại bắt đầu: “Trời có bảy ngôi sao [1], người có bảy cảm xúc [2], sắc có bảy màu, âm có bảy nốt. Cá có trí nhớ bảy giây, còn tôi……” Nói đến đây, khóe môi của Lư Linh Vận hơi cong lên: “Thật ra déjà vu không phải chỉ là một hoạt động của đại não, mà đó là ký ức của mọi người đối với ‘tương lai’ dưới tác động của sóng thời không.”
[1] Thất tinh tức là Bắc đẩu tinh, gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng (Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Hành, Khai Dương, Dao Quang).
[2] Bảy cảm xúc (thất tình): mừng, giận, buồn, sợ, yêu, vui, muốn.
“Ký ức này, ai cũng có, nó có thể xuất hiện ở bất cứ thời gian nào, địa điểm nào, không có bất cứ quy luật nào. Cũng chính vì sự bất quy tắc đó, khiến con người không quá chú ý vào nó. Nhưng thực tế, trong tiềm thức, không ít người cảm nhận được điều gì đó. Sếp Đổng cũng như vậy có phải không?”
“Ví dụ như……” Lư Linh Vận hạ giọng: “Buổi sáng tỉnh dậy trước khi chuông báo thức reo, nhưng lại có cảm giác như đã nghe thấy tiếng chuông rồi.”
Lần này Đổng Thạc thật sự run rẩy một chút. Biết rõ thói xấu hay hù dọa người ta của Lư Linh Vận lại tái phát, nhưng sâu trong lòng Đổng Thạc lại không kìm được mà muốn tin.
“Nhưng nếu loại déjà vu này trở nên có quy luật thì sao?” Lư Linh Vận ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, nhoài người đến phía trước: “Giống như, cố định thành tương lai bảy giây.”
“Tôi ngồi ở đây, trò chuyện với anh, nghe tiếng điều hòa kêu vù vù, ngửi mùi cà phê trong phòng làm việc……” Ngữ tốc của cô càng lúc càng chậm, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Trò chuyện một lát, một nửa ý thức của tôi bắt đầu lang thang……”
“Tôi nhìn thấy thứ được gọi là déjà vu kia, bảy giây, ký ức tương lai…… A!” Bất ngờ kêu lên.
“Sao vậy?!” Đổng Thạc suýt chút nhảy dựng khỏi ghế.
“Bảy giây sau, anh……”
“Tôi?”
“Sẽ chết vì lắm lời và tò mò.”
“……” Đổng Thạc cố hết sức mới nhịn được ý muốn đánh người.
“Sáu, năm, bốn……” Nhưng Lư Linh Vận thật sự đếm ngược, giọng máy móc đều đều, không giống đang đùa.
Lửa giận vừa nhen nhóm trong lòng chưa được bao lâu thì bị một xô nước đá dập tắt, Đổng Thạc ngây người tại chỗ, chăm chú lắng nghe Lư Linh Vận đếm ngược, thậm chí trong tiềm thức còn tự đếm theo.
Tim anh đập nhanh hơn, thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng vù vù của điều hòa, mùi cà phê thoang thoảng trong phòng làm việc, cùng với, giọng của Lư Linh Vận, và nụ cười không rõ ý nghĩa của cô.
“Ba, hai, một.”
Tách, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.