Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 84: Chương 84

Không biết là ông trời trêu ngươi, hay thế lực thần bí nào đó tác quái, Đổng Thạc và Lư Linh Vận, một người vì vụ án tối qua mà thức trắng đêm tăng ca, thừa lúc trời tờ mờ sáng xuống lầu chạy bộ cho tỉnh táo, một người vì sân vận động của trường bị trưng dụng cho một hoạt động nào đó nên bất đắc dĩ phải đổi địa điểm chạy bộ buổi sáng quen thuộc ra đường lớn, hai người cứ thế trùng hợp gặp nhau bên bờ sông Thúy.

Đổng Thạc vốn đang vừa chạy bộ vừa ngáp dài, nhưng vừa nhìn thấy Lư Linh Vận, lập tức như uống một ly cà phê đen nguyên chất tám ounce, trước khi hình ảnh trong mắt Lư Linh Vận kịp chuyển đổi, anh đã từ “chạy trước mặt” biến thành “chạy song song bên cạnh cô”.

“Chào buổi sáng.” Vừa quay đầu đã là một câu chào hỏi dồi dào sức sống, cứ như người nửa tiếng trước dùng đầu gõ bàn phím như chim gõ kiến không phải là Đổng Thạc anh vậy.

“Chào.” Lư Linh Vận liếc mắt đã thấy hai quầng thâm rõ rệt trên mặt Đổng Thạc, nhưng cũng chỉ đáp lại một tiếng đơn giản, không nói gì thêm.

“Tập thể dục buổi sáng?” Đổng Thạc đương nhiên sẽ không bỏ qua khoảng thời gian riêng tư tuyệt vời buổi sớm này: “Chẳng phải em đã rời khỏi đội điền kinh rồi sao?”

“Rời rồi nhưng thói quen vẫn còn.” Lư Linh Vận nhìn mặt sông Thúy lấp lánh dưới ánh bình minh, trả lời: “Hơn nữa đối với tôi, lúc vận động cơ thể cũng là lúc đầu óc hoạt động.” Nói đến đây, hàng mày không khỏi nhíu lại.

“Giống như các nhà thơ có linh cảm khi tắm sao?”

“Cũng gần như thế.” Hiếm thấy, Lư Linh Vận không phản bác lại những lời ngớ ngẩn của Đổng Thạc, mà dùng một câu khiến cho câu chuyện phiếm sáng sớm đổi vị: “Vụ án eliminator, thế nào rồi?”

“Ừm, không có tiến triển lớn nào.” Đổng Thạc hơi ỉu xìu: “Cảnh sát hình sự đã tiến hành bảo vệ 24/24 đối với Đới Sâm, chuyện này em biết mà; huấn luyện viên Quân vẫn bặt vô âm tín, chuyện này em cũng biết. Những chuyện khác thì anh không biết nhiều, dù sao cũng không phải vụ án của chúng ta, hình sự đặc biệt chỉ hỗ trợ về mặt kỹ thuật thôi.”

“Vẫn không biết ông ta biến mất như thế nào sao?” Lư Linh Vận bày ra tư thế truy hỏi đến cùng.

Cũng may Đổng Thạc vốn cũng không định giấu diếm Lư Linh Vận: “Không biết. Điều tra hiện trường không thu hoạch được gì, hoàn toàn không có nửa dấu vết người thứ hai từng vào căn phòng đó.”

“Không có người thứ hai từng vào?”

“Đúng vậy, huấn luyện viên Quân vốn không cho phép bất kỳ ai vào văn phòng, ngoại trừ khách hàng do chính ông ta dẫn vào và bác lao công đến dọn dẹp mỗi tuần một lần, hơn nữa lúc dọn dẹp phải có ông ta đích thân ở đó giám sát.”

“Không có camera giám sát, không cho người khác vào, bên trong có thứ gì mờ ám à?” Lư Linh Vận hỏi.

“Có lẽ có, nhưng bởi vì lúc đó người đầu tiên vào phòng là mấy vệ sĩ của ông ta, sau khi phát hiện người mất tích, đã xảy ra một trận hỗn loạn không nhỏ, cho nên đến khi cảnh sát chính thức tiếp quản căn phòng, những thứ mờ ám bên trong đã bị xử lý ít nhiều. Nhưng theo những manh mối còn sót lại, hình như có liên quan đến giao dịch bất hợp pháp về học bạ giáo dục cao đẳng.”

“Thảo nào,” Nửa câu sau giấu trong cổ họng: “Trung tâm gây ra nhiều án mạng như vậy, thế mà vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.”

“Về vụ mất tích này,” Đổng Thạc không tiếp lời cô: “Tình hình hiện trường lúc đó đại khái là thế này: Sau khi huấn luyện viên Quân vào phòng, bốn vệ sĩ, hai người canh ở cửa, hai người canh ở chỗ ngoặt hành lang; còn cảnh sát mặc thường phục thì một bộ phận ở gần hành lang duy nhất dẫn đến văn phòng, một bộ phận ở tòa nhà bên cạnh có thể nhìn thấy cửa văn phòng, một bộ phận……”

“Nhưng đều không nhìn thấy bất kỳ ai ra vào?” Lư Linh Vận ngắt lời Đổng Thạc.

“Đúng vậy.”

“Người ở gần văn phòng nhất là bốn vệ sĩ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy vệ sĩ……”

“Vệ sĩ có thể liên quan đến vụ án.” Đổng Thạc nhanh chóng nói tiếp: “Đây quả thật là một trong những suy đoán của đội hình sự, dù sao tự biên tự diễn là cách gây án kinh điển trong phòng kín mà. Nhưng chung quy đây là mất tích chứ không phải bị giết hại, vệ sĩ có thể lợi dụng điểm mù thị giác và chênh lệch thời gian, tránh mặt cảnh sát để giết huấn luyện viên Quân, nhưng lại khó có thể vận chuyển một người lớn như thế đến nơi khác trước mắt cảnh sát.”

Anh nói tiếp: “Cũng có khả năng trong văn phòng có mật đạo, có lẽ vì một lý do nào đó mà huấn luyện viên Quân đã trốn vào đó, tạo hiện trường giả, sau đó thừa dịp hỗn loạn cải trang bỏ trốn chẳng hạn. Nhưng, khả năng đầu tiên đã bị kiểm tra hiện trường bác bỏ, còn khả năng thứ hai thì với hệ thống camera giám sát khắp nơi trong biệt thự chỉ trừ văn phòng của huấn luyện viên Quân, theo dự đoán cũng sẽ nhanh chóng bị loại trừ.”

“Cho nên, theo lời anh nói, vụ án này căn bản không có lời giải?”

“Đúng vậy, không có lời giải, giống ký hiệu bỗng dưng xuất hiện kia.” Đổng Thạc nhún vai: “Trừ phi là cái tên Tư Thời hay Tư Mệnh gì đó mà em nói……”

“Khả năng không cao.” Lư Linh Vận ngắt lời anh: “Dù sao thì huấn luyện viên Quân cũng chỉ là người bình thường, không có khả năng khiến tương lai lệch hướng, cho nên Tư Thời không có lý do ra tay với ông ta.”

“Tại sao? Em đã từng nói, Tư Thời giống như người bình thường, không biết đến sự tồn tại của thần tương lai, nếu đã là người bình thường, thì sẽ hành động vì nhu cầu của bản thân, huống chi bỗng dưng có siêu năng lực có thể lên trời xuống đất……” Ánh mắt dừng lại trên mặt Lư Linh Vận, chợt ý thức được lời mình nói không thích hợp: “Tất nhiên, em là ngoại lệ hiếm có.” Đổng Thạc vội vàng bổ sung.

“Tư Thời chân chính sẽ không có cơ hội làm xằng làm bậy.” Nhưng Lư Linh Vận hoàn toàn không bận tâm, cô nghiêm túc trả lời: “Ngay khi họ nảy sinh ý nghĩ đó, hạt thời gian sẽ không ở trong người họ nữa, bởi vì bản thân họ đã trở thành sự tồn tại có thể đe dọa đến tương lai.”

“Cũng chưa chắc mà?” Đổng Thạc phản bác: “Sử dụng siêu năng lực không đồng nghĩa với đe dọa đến tương lai mà, đúng không? Nếu không thì sao em……” Nói nửa chừng thì anh chợt đổi lời: “Không được không được, bắt đầu nghĩ theo hướng huyền học khi gặp vụ án bế tắc là không nên, stop stop stop.” Vừa nói vừa vỗ đầu mình.

Lư Linh Vận bị dáng vẻ khôi hài của Đổng Thạc chọc cười, cười đến suýt chút hụt hơi, vội vàng vịn vào lan can ngắm cảnh bên bờ sông để dừng lại. Đổng Thạc cũng dừng lại bên cạnh cô, tinh tế dùng thân hình cao lớn của mình chắn những chiếc xe đạp có thể lao về phía Lư Linh Vận.

Hai người cứ thế im lặng đứng đó, nhìn sông Thúy phản chiếu ánh bình minh, lại nhìn mặt đất từng mảng từng mảng được ánh mặt trời chiếu sáng. Nhìn một lúc, Đổng Thạc không khỏi nhìn sang bàn tay đặt bên cạnh mình, những ngón tay thon dài, làn da rám nắng khác biệt hoàn toàn so với những cô gái khác, vết chai do leo núi để lại cùng với móng tay được cắt rất ngắn. Bàn tay anh bất giác di chuyển về phía bàn tay kia, nhưng ngay khi chạm vào đối phương, anh nhận ra ánh mắt của đối phương đang đặt lên người mình.

“Hửm?” Đổng Thạc giả vờ như không có chuyện gì mà rụt tay lại: “Sao vậy?” Vẻ mặt bình tĩnh cứ như tốt nghiệp từ Học viện Hý kịch Trung ương.

Nhưng lý do Lư Linh Vận nhìn anh hoàn toàn không liên quan đến bàn tay, “Còn nữa?” Cô hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Cái gì còn nữa?”

“Vụ án của huấn luyện viên Quân, chắc chắn anh còn chuyện khác muốn nói, đúng không? Cảm giác như anh có điều chưa nói hết.”

“…… Chẳng lẽ em từ tương lai xuyên không về đây?”

“Khó nói.” Vừa nói, trên mặt Lư Linh Vận lại xuất hiện nụ cười nguy hiểm.

“Đừng đừng đừng,” Đổng Thạc vội vàng ngăn cản: “Đừng hở chút thì dọa người, đừng có chút màu sắc thì rực rỡ.” Tuy miệng nói lời châm chọc, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại tỏa ra chữ “khúm núm” khắp mọi nơi.

“Ồ, vậy nên?”

“Vậy nên……” Đổng Thạc do dự một hồi lâu, cuối cùng từ bỏ giãy giụa: “Đúng, đúng là còn một chuyện, anh không biết có nên nói cho em biết hay không.”

Lư Linh Vận không đáp lời, mà chờ đợi kết quả.

“Tối hôm qua lúc giúp sếp Tể sắp xếp danh sách nghi phạm thì anh vô tình phát hiện.” Đổng Thạc nói: “Tiền thân của trại ý chí là trung tâm cai nghiện internet, chuyện này em cũng biết.”

“Ừm.” Lư Linh Vận gật đầu.

“Thế nên phần lớn người có mâu thuẫn với huấn luyện viên Quân đều có liên quan đến học viên.” Dừng một chút: “Nhưng không phải không có ngoại lệ, trong đó có một người họ An từng tham gia đợt tuyển bảo vệ của trung tâm cai nghiện hơn hai mươi năm trước.”

“Bảo vệ?”

“Không sai, nghe nói năm đó ông ta vốn đã thông qua hàng loạt bài kiểm tra này nọ của trung tâm, đã giành được suất bảo vệ rồi, nhưng hôm ký hợp đồng lao động, lại bị người khác đi cửa sau chiếm mất vị trí. Trung tâm cai nghiện Internet đó tuy không phải là thứ tốt lành gì, nhưng đãi ngộ của nhân viên vào thời đó được coi là khá tốt, bao ăn ở, bảo hiểm đầy đủ. Lúc ông ta tham gia tuyển dụng, vì nhiều nguyên nhân mà đang bên bờ vực sụp đổ, công việc đó là hy vọng duy nhất của ông ta, cho nên ông ta vừa nghe tin vị trí bị cướp mất, tối đó đã nhảy lầu tự tử. Gia đình ông ta vì vậy mà ghi hận huấn luyện viên Quân, đã náo loạn trung tâm cai nghiện Internet, thậm chí là trại ý chí hiện tại mười mấy hai mươi năm trời.”

“Vị trí bị cướp mất, nên ghi hận người cướp vị trí mới đúng chứ? Tại sao lại là chủ thuê?” Lư Linh Vận hỏi.

“Ai mà biết bọn họ nghĩ thế nào, có lẽ vì miếng thịt to thì ắt béo bở. Nhưng điểm mấu chốt không phải người họ An kia, mà là……” Nói đến đây, Đổng Thạc lại do dự, liên tục liếc nhìn Lư Linh Vận mấy lần.

“Là?” Lư Linh Vận hơi nóng nảy.

“Là người bảo vệ đi cửa sau, kẻ làm việc chưa được bao lâu thì đã không chịu được vất vả mà từ chức.” Đổng Thạc thở dài: “Ông ta là……” Nhìn Lư Linh Vận, bất giác nhíu mày: “Là……” Lắc đầu, thu hồi ánh mắt, đổi cách nói: “Ông ta họ Lý.”

Nói đến đây, không cần gì khác, Lư Linh Vận đã hiểu.

Người bảo vệ đi cửa sau, người bảo vệ chưa làm được bao lâu thì đã từ chức, ông ta họ Lý, ông ta là cha…… của Lư Linh Vận.

Lư Linh Vận hít sâu một hơi, gắng gượng kéo lý trí trở lại: “Sau đó?” Lại hỏi.

“Trong mắt mọi người, trung tâm cai nghiện Internet đóng cửa chủ yếu vì tin tức học viên qua đời bị phanh phui, nhưng trên thực tế, ngoài nguyên nhân đó thì còn một nguyên nhân nữa.” Đổng Thạc vừa nói, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Lư Linh Vận: “Trung tâm cai nghiện Internet từng bị cáo buộc có liên quan đến vụ án buôn người gây chấn động hai tỉnh Sơn Châu và Kinh Châu hơn hai mươi năm trước, nhưng sau đó vì cảnh sát không tìm được chứng cứ hữu hiệu, nên đã kết thúc trong im lặng.”

Hơn hai mươi năm trước, Sơn Châu và Kinh Châu, vụ án buôn người. Lư Linh Vận chỉ có thể nghĩ đến…… Lư Ki.

“Cho nên,” Khi nói câu này, chính Lư Linh Vận cũng không nhận ra hai tay đang vịn lan can của mình đang nổi gân xanh, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch: “Ông ta quen biết bọn bắt cóc lúc làm bảo vệ.”

“…… Khả năng rất lớn.” Giữa hàng mày nhíu chặt của Đổng Thạc, ẩn chứa một nỗi lo lắng khó tả.

“Bảo vệ đi cửa sau? Thông qua quan hệ cá nhân? Ông ta thì có quan hệ gì? Một kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, vét sạch tiền mà cha mình vất vả kiếm được. Ông ta? Làm bảo vệ? Dựa vào chiều cao còn chẳng bằng tôi và cái bụng bia chiếm nửa trọng lượng toàn thân? Hay là cái thắt lưng không trụ được bao lâu trên quần ông ta? Hay là……” Đột nhiên dừng lại, hai bàn tay đang nắm chặt lan can cũng đột nhiên thả lỏng, sau đó, tất cả động tác đều dừng lại ngay khoảnh khắc này, cứ như đã vào Tĩnh Giới.

Một lúc lâu sau, Lư Linh Vận mới khôi phục lại động thái: “Xin lỗi.” Cô cúi đầu, xin lỗi không rõ lý do, có thể vì sự thất thố vừa rồi, cũng có thể vì nhớ đến mối quan hệ giữa Đổng Thạc và Lý Phúc, cũng có thể……

Vô vàn lời nói thoáng qua trong lòng Đổng Thạc, nhưng đến bên miệng, lại biến thành những câu nói chỉ liên quan đến công việc, không pha trộn bất kỳ tình cảm cá nhân nào: “Cụ thể thì anh không rõ lắm, nhưng nghe nói người giới thiệu và sắp xếp ông ta đến đó là một cổ đông của trung tâm cai nghiện Internet, đồng thời cũng là ông chủ ngoại quốc nơi ông Lý làm việc. Anh không biết tại sao một ông chủ lớn như thế lại ưu ái con trai của một người nông dân, anh chỉ biết ông chủ đó…… có khuôn mặt lai giữa phương Đông và phương Tây, nói tiếng Trung lưu loát, họ tiếng Trung là họ Bành, có một cô con gái mới mười mấy tuổi mà đã cao hơn một mét bảy.”

Người ngoại quốc, khuôn mặt lai giữa phương Đông và phương Tây, họ Bành, ông chủ lớn, cô con gái lai cao ráo. Một khuôn mặt quen thuộc chiếm trọn đại não của Lư Linh Vận.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận