Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 99: Quà tặng

Sáng mùa đông lúc bảy giờ, ánh sáng vẫn còn mờ tối. Kassandra nằm yên bất động, không hề buồn ngủ, nhưng cũng chẳng phải vì thức trắng đêm mà mệt mỏi.

Chỉ còn hai tiếng nữa là đến bữa sáng Giáng Sinh, mà ngủ lại không được, cô dứt khoát ngồi dậy.

Kassandra đi tắm rồi ghé sát vào gương quan sát bản thân. Không ngoài dự đoán, mí mắt cô sưng vù. Cô lấy khăn mặt nhỏ trong phòng khách, lần lượt ngâm vào nước nóng và nước lạnh để chườm thay phiên, cũng chỉ giảm sưng đôi chút.
Màn hình điện thoại sáng lên — cuộc gọi video từ anh trai Alexei.

Suy nghĩ một lúc, cô lấy kính không độ trong túi đeo ra đeo lên, rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Chào, em gái." Khuôn mặt Alexei hiện lên trên màn hình. Anh thừa hưởng đôi mắt nâu đậm từ mẹ, đường nét có phần thanh tú. Nếu tóc dài thêm chút nữa thì trông cũng giống kiểu chàng trai nghệ sĩ u buồn — dĩ nhiên, với điều kiện là anh chịu im miệng và bớt chua cay đi vài câu.

"Chào anh." Giọng Kassandra hơi khàn, cô khẽ đằng hắng, đẩy nhẹ gọng kính như muốn che giấu cảm xúc, hy vọng anh mình không nhận ra sự bất thường.

Hai anh em rơi vào mấy giây im lặng ngượng ngùng.

Trước khi rời quê nhà đến dinh thự nhà Olympus, Kassandra và anh trai đã cãi nhau về việc có tuyết rơi hay không, có nên lắp xích chống trượt cho lốp xe hay không. Toàn chuyện lặt vặt, chẳng đâu vào đâu, nhưng cũng là chuyện xảy ra thường xuyên.

Alexei đứng dậy đi rót cà phê: "Bên bố chắc đang là buổi tối, chắc vài phút nữa ông sẽ tham gia — à, kìa, đang vào."

Màn hình chuyển sang một khung khác, người cha Nikolai đang đi công tác cũng tham gia cuộc gọi. Phía sau là nội thất khách sạn.

"Giáng sinh vui vẻ, các con," Nikolai vẫn mặc âu phục, vừa cởi cà vạt vừa hỏi vu vơ: "Các con sao rồi? Thời tiết thế nào?"

"May mà chưa có tuyết," Alexei vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì Âu vừa đáp, không màng giữ hình tượng, "Còn bố thì sao Giáng Sinh cũng không chịu về, chắc công việc quan trọng lắm nhỉ?"

Anh chẳng buồn che giấu sự mỉa mai trong lời nói.

Nikolai cũng không tức giận, chỉ thở dài, xoa mặt một cái: "Nghe này, các con, bố thật sự xin lỗi. Nhưng bên này người ta không ăn mừng Giáng Sinh, mấy ngày này vẫn là ngày làm việc. Bố thật sự không thể về được. Nhưng sang năm bố sẽ cố sắp xếp nghỉ, bố hứa, được không?"

Alexei trợn mắt. Kassandra không nói gì, yên lặng làm cái bóng trong góc màn hình.

Cô đã chán ngấy mấy màn chỉ trích – biện hộ vô ích giữa hai cha con. Từ bé đến lớn, số lần Nikolai về nhà đón Giáng Sinh với hai anh em cô có thể đếm trên đầu ngón tay. Những lời xin lỗi ấy chỉ là hình thức. Nếu cô hay Alexei gay gắt thêm chút nữa, cuộc chiến gia đình giữa hai thế hệ chắc chắn sẽ nổ ra.

"Kassandra, con sao rồi? Hôm trước Alexei bảo năm nay con qua nhà bạn trai đón Giáng Sinh?"

"Ổn ạ. Đây là phòng con đang ở." Cô đứng dậy chuyển camera, lia một vòng cho bố xem. Cô chẳng còn gì để khoe ngoài mấy món nội thất cổ điển lạnh lẽo mà có gu.

"Ồ, trông tuyệt đấy. Vui vẻ là tốt rồi. Khi bố về, bố rất muốn gặp cậu trai đó. Tên là gì nhỉ—?"

Alexei không kiên nhẫn chen vào: "Apollo."

"Đúng rồi, Apollo. Bố rất muốn gặp cậu ấy."

Kassandra khẽ kéo môi cười: "Để khi bố về hẵng nói."

"Được rồi, được rồi. Ồ không, bố có cuộc gọi công việc đến rồi, bố phải dừng đây. À, quà Giáng Sinh bố gửi đừng quên mở nhé, sẽ liên lạc lại sau!"

Màn hình lại hiện lên gương mặt cau có của Alexei.

Kassandra nhún vai: "Vậy em cũng tắt nhé."

"Khoan," Alexei nheo mắt lại, rướn gần camera, "Em khóc rồi à?"

"Hả?"

Alexei khịt mũi cười khẩy: "Đừng giả vờ nữa, tưởng anh không nhìn ra à. Đêm Giáng Sinh cãi nhau với bạn trai đúng không?"

Kassandra sững người.

"Anh đã nói rồi mà, người trong gia đình chính trị thì được mấy ai tốt lành? Yêu đương thì chơi cho vui thôi, gặp gỡ phụ huynh làm gì cho cực thân. Em cứ cố đâm đầu vào."

Cô nghiến răng: "Đúng, đúng, đúng, anh nói cái gì cũng đúng. Chúng em cãi nhau đúng đêm Giáng Sinh, một trận long trời lở đất, anh Rowan vĩ đại, anh hài lòng chưa?"

"Nếu là anh, giờ anh mở cho em nghe bài Last Christmas luôn cho trọn vibe?" Ngừng một chút, Alexei đổi giọng, "Muốn anh qua đón em về không?"

Cô ngẩn người.

"Hoặc để anh tới đấm tên nhóc đó một trận? Hay cả hai luôn?"

Kassandra mím môi, giọng mũi nặng nề: "Không cần, em tự xử lý được."

Alexei nhìn cô chăm chú một lát, rồi gật đầu: "Được thôi."

Sự xúc động kéo dài chưa đến ba giây. Anh lại bắt đầu tía lia: "Nếu cần cớ để thoát khỏi cái 'ổ rồng' đó, em có thể bảo anh ở nhà trẹo chân, bệnh viện nghỉ lễ không hẹn khám được, nhân viên giúp việc không ai đến, em buộc phải quay về chăm sóc người anh khốn khổ cô độc của mình."

Kassandra bĩu môi, cuối cùng cũng bật cười.

Lại là một lúc im lặng ngắn.

Cô đột nhiên hỏi: "Alexei, nói thật đi... em có phải người khó sống chung không?"

Người anh trai chẳng giống cô chút nào đặt tách cà phê xuống, nhướng mày, rồi thản nhiên đáp: "Ai dám nói em như thế, anh sẽ cho họ biết thế nào mới là thật sự khó sống chung."

"...Cảm ơn."

Hiếm khi bày tỏ sự quan tâm, hai anh em đều hơi bối rối.

"Ăn sáng tiếp đi. Em phải xử lý cái này cái đã," cô chỉ vào mí mắt mình, "Nói sau nhé, Giáng Sinh vui vẻ."

Tắt cuộc gọi video, Kassandra thay một chiếc áo len và quần jeans, quyết định ra ngoài xem có thể tìm được đá lạnh không.

— Dù Leto và Apollo đều nói nếu cô cần gì cứ lên tiếng, nhưng "nói như nào" và "nói với ai" thì hoàn toàn không rõ ràng. Trong phòng có điện thoại, nhưng cô thử bấm mấy số như 0 hay 1 thường dùng gọi lễ tân, chỉ nghe thấy âm báo sai số.

Bảy giờ rưỡi sáng, hành lang trong dinh thự vẫn còn tối. Ở cuối hành lang có ánh đèn và tiếng người nói chuyện.

Kassandra bước đến thì phát hiện đó là phòng nghỉ của nhân viên trong dinh. Tiếng lụa sột soạt từ ruy băng và hộp quà xen lẫn tiếng nói chuyện. Bốn, năm người — nam nữ — đang tụ lại quanh bàn mở hộp quà. Cô nhận ra hai người trong số đó từ hôm qua: một là người đàn ông trung niên từng giúp cô xách hành lý, có lẽ là nhân viên an ninh; người còn lại chắc là thư ký của Leto, từng mang hộp đồ trang trí cây thông cho bọn trẻ nhà Olympus.

Những món quà này rõ ràng là quà cảm ơn từ nhà Olympus dành cho nhân viên.

"Năm nay nhà Olympus lại tặng tất cả mọi người... là tất?"

"Để tôi xem, trong tất của mấy cô là bộ mini mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu, của mấy anh là dao cạo râu với nước cạo râu giống như năm ngoái.

"Nhưng đôi tất len này thật sự rất thoải mái, đừng cười, tôi nói nghiêm túc đấy. Trong ngăn kéo của tôi vẫn còn mấy đôi cũ, chưa hỏng cái nào."

Người ngồi gần cửa nhất là cô thư ký, cô ấy chú ý đến sự hiện diện của Kassandra:
"À, xin chào, cô cần giúp gì không ạ?"

"Tôi muốn biết ở đâu có máy làm đá."

"Ngay bên trong thôi, cô cần đá lạnh đúng không? Xin đợi một chút. Cô cũng có thể vào ngồi một lát."

"Không cần đâu, tôi đứng đây đợi là được." Kassandra đứng yên trong bóng râm nơi khung cửa.

Việc bước ra ánh sáng, để lộ đôi mắt sưng húp thực ra cũng chẳng khác biệt gì nhiều. Trong buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, lý do cần đá lạnh vốn chẳng nhiều, người tinh ý chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán được đại khái.

Nhưng Kassandra giờ đã không còn bận tâm liệu có lời đồn thổi nào sẽ lan ra giữa các nhân viên hay không. Điều duy nhất cô mong muốn là có thể ngồi vào bàn ăn sáng một cách bình thường nhất có thể.

"Thực ra cô có thể gọi điện nội bộ, đồng nghiệp trực sẽ đưa đá đến tận phòng." Một nhân viên khác lên tiếng.

Kassandra đáp lại bằng giọng phẳng lặng:
"Tôi không biết số nội tuyến của quầy trực."

Những người còn lại trao nhau ánh nhìn kín đáo.

"Vậy thì... là do chúng tôi sơ sót. Nếu sau này cô cần gì, có thể bấm số nội tuyến 1212."

Có lẽ để tránh sự ngượng ngùng đang trôi lững lờ trong không khí, những người còn lại tiếp tục trò chuyện, xem xét các món quà được tặng, có người tò mò lật nhãn tên của những hộp quà chưa được mở.

"Sao hộp của Jacob lại to thế?" Một chàng trai trẻ nhất cẩn thận chọc chọc chiếc hộp giấy màu ngà.

"À," Cô nhân viên vừa đổ đầy một cốc đá lạnh bước lại phía Kassandra, thuận miệng trả lời, "Đó là vì bên trong có một chiếc áo len – chiếc áo len đó."

Chàng trai hỏi khẽ giật mình, lập tức như hiểu ra: "Chiếc áo len đó."

"Đúng vậy, Jacob làm ở đây bao nhiêu năm rồi? Được tặng món quà kiểu 'người nhà' thế này, hẳn là vui lắm. Người gần nhất nhận được quà như thế là—"

Phần sau Kassandra không nghe được, vì cô đã cầm đá rời khỏi phòng.

Khi tiếng bước chân của cô hoàn toàn tan biến, những người trong phòng nghỉ bất giác rơi vào im lặng.

Sau một lúc, cô thư ký cầm điện thoại lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên màn hình để soạn một tin nhắn.

Có ai đó bên cạnh khẽ thở dài: "Tội nghiệp cô gái ấy."

*

Chín giờ hơn, Kassandra bước vào phòng ăn. Trước mặt là bàn tiệc sáng phong phú, đủ loại bánh nướng bày biện tinh tế, nhưng quanh bàn chỉ có vài người lác đác: Dionysus, Artemis và Leto.

"Chào buổi sáng, thân yêu," Leto mỉm cười dịu dàng đón cô, "Cháu muốn trà hay cà phê?"

"Cà phê, cảm ơn dì." Kassandra gượng gạo ngồi vào chỗ trống đối diện Leto. Cô cảm thấy ánh mắt bà đang chăm chú nhìn mình, nhất là khu vực quanh mắt và chân mày, dừng lại lâu hơn một chút.

Nhờ chườm đá khẩn cấp, cộng thêm lớp trang điểm đậm hơn thường lệ, Kassandra miễn cưỡng che được phần nào vết sưng tấy nơi mí mắt. Cô giả vờ không nhận ra sự dò xét của Leto, chỉ yên lặng cầm lấy tách cà phê.

Tiếng bước chân vang lên, Apollo và Zeus một trước một sau cùng bước vào.

"Kate, đêm qua ngủ ngon chứ?"

"Rất ngon, cảm ơn bác đã hỏi." Kassandra lễ phép đáp lại nghị sĩ Olympus, rồi liếc nhìn Apollo một thoáng. Anh cũng lộ vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ, không cười, chỉ mím môi gật đầu coi như lời chào.

Đến khi Zeus ngồi xuống bên cạnh Leto, Kassandra cũng thu lại ánh nhìn.

Artemis đã gần như ăn xong, đứng bên cửa sổ, uể oải trả lời vài câu hỏi của Zeus về lịch trình thi đấu. Leto thỉnh thoảng cũng lên tiếng góp lời. Nếu không có Dionysus ngồi bên cửa sổ như người mộng du, cảnh tượng này chẳng khác nào một bữa sáng gia đình xoay quanh Zeus và Leto.

Kassandra bỗng nghĩ, có lẽ đại gia đình Olympus ăn sáng theo ca – sau khi ăn xong bữa này, rất có thể Zeus còn sẽ dùng thêm một bữa nữa với Hera và hai đứa con của bà.

Chiếc bàn ăn dài rộng vượt xa số người hiện diện, trống trải đến lạ lùng. Apollo lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Kassandra.

Ban đầu, anh định gắp chiếc bánh quế trước mặt, rồi đột nhiên khựng lại. Anh đứng dậy, vươn tay qua bàn, lấy chiếc đĩa lớn đặt ở vị trí Kassandra không với tới, cẩn thận xúc ra một miếng quiche nhân rau bina và phô mai đặt trước mặt cô.

Những cuối tuần họ đi ăn brunch cùng nhau, cô luôn gọi món quiche.

Cảm giác ấm nóng bất ngờ dâng lên nơi khóe mắt, Kassandra cố giữ cho giọng không run: "Cảm ơn."

Apollo cắt chiếc bánh quế làm đôi, nhét lấy một nửa vào miệng như thể ngọt ngào từ món bánh có thể tiếp sức cho anh. Sau đó, quay sang cô với vẻ mặt bình thản: "Kỳ nghỉ xuân em muốn đi đâu? Châu Âu, Nam Mỹ? Hay lại về Mexico lần nữa?"

Cứ như thể đêm qua chẳng hề có cuộc cãi vã nào.

Zeus vui vẻ tham gia câu chuyện: "Ngay trong nước, phía nam cũng đẹp lắm, chúng ta có biệt thự nghỉ dưỡng ở đó, tha hồ tận hưởng cảnh biển mà không bị làm phiền."

"Cha à, năm ngoái chúng ta đã đến đó rồi," Apollo mỉm cười đáp, "Kỳ nghỉ này là kỳ nghỉ cuối cùng trước khi Kate tốt nghiệp, con muốn đi xa hơn một chút."

Artemis ngẩng đầu, nửa đùa nửa thật: "Iceland chăng?"

Leto bật cười lắc đầu: "Mùa này lạnh lắm, e là không thích hợp."

Nhưng mắt Apollo lại sáng lên, anh vòng tay ôm nhẹ vai Kassandra: "Hôm trước em bảo muốn xem cực quang đúng không? Vậy mình đi Alaska nhé."

Cử chỉ của anh thực tế cẩn trọng hơn vẻ ngoài rất nhiều, như thể e ngại cô sẽ vùng khỏi tay mình giữa mặt bao nhiêu người.

Kassandra chớp mắt, cảm giác khô rát nơi đáy mắt: "Tháng Ba còn cực quang sao?"

Apollo móc điện thoại ra tra cứu, gật đầu: "Từ tháng Chín đến tháng Tư theo lý thuyết đều có, hơn nữa mùa xuân trời quang, tầm nhìn tốt – rất lý tưởng."

Leto lúc đó đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Zeus. Zeus hiểu ý, liền theo bà ra ngoài. Hai người thì thầm trò chuyện ở hành lang cạnh bếp, từ bàn ăn không thể nghe được một chữ.

Apollo liếc ra cửa, nhíu mày. Rồi anh quay lại, tập trung sự chú ý vào Kassandra: "Vậy... mình đến Alaska à?"

Anh hỏi với vẻ cẩn trọng, như đang khẽ khàng cầu xin cô đồng ý.

"Để em nghĩ đã." Cô đáp.

Leto và Zeus nhanh chóng quay lại, cuộc trò chuyện quanh bàn ăn lập tức xoay quanh Zeus một cách tự nhiên, chuyển từ đề tài này sang đề tài khác, cho đến khi ông nghị sĩ uống cạn ly cà phê cứ như không có đáy của mình.

"Bố đi dắt chó đi dạo. Apollo, đi cùng bố một chút." Zeus đứng dậy.

Apollo không trả lời ngay.

"Lâu rồi hai cha con chưa nói chuyện riêng với nhau mà, đi đi." Leto nói.

Có lẽ cửa sổ ở đâu đó không đóng chặt, Kassandra chợt cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua lưng. Đột nhiên cô thấy sợ khi phải ở lại một mình đối mặt với gia đình của Apollo. Cô nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu – không ai khác thấy, nhưng anh hiểu.
Cô đang rõ ràng cầu xin anh đừng đi.

"Đi nào," Zeus khoác vai Apollo, vỗ hai cái lên lưng anh, "Đừng do dự nữa, chàng trai, lấy áo khoác và mũ đi."

Chỉ trong một giây, trông Apollo như sắp hất tay cha mình ra.

Anh siết chặt môi, kiềm chế lại, rồi quay đầu nhìn Artemis.

Artemis nhận được tín hiệu, nhướng mày, ngồi vào chỗ mà anh vừa rời khỏi, quay sang Kassandra mỉm cười: "Chị thấy hình em đi bắn súng rồi đấy. Lát nữa cùng ra sân bắn chơi đi."

Leto không nói gì về màn phối hợp ngắn ngủi vừa rồi, chỉ dặn dò trước khi Zeus gần như lôi Apollo ra khỏi nhà: "Nhớ quay lại mở quà dưới gốc cây nhé." Dứt lời, bà quét ánh mắt qua Dionysus, Artemis và Kassandra. "Mấy đứa cũng vậy đấy."

Dưới gốc cây thông Noel, các hộp quà đã được sắp xếp cẩn thận, phân chia rõ ràng theo tên người nhận. Thông thường, mọi người trong nhà sẽ cùng nhau mở quà, cười nói rôm rả, trao nhau lời chúc và vài câu đùa. Nhưng ở nhà Olympus, không khí lại giống như đang nhận bưu phẩm hơn là mở quà Giáng Sinh.

Artemis mở quà với vẻ chẳng mấy bất ngờ, thường chỉ liếc qua rồi để sang một bên.

Chỉ đến khi mở hộp quà ghi tên cả Apollo và Kassandra là người gửi, cô mới ngẩng lên: "Cảm ơn nhé."

Kassandra nhìn vào hộp mới biết Apollo đã tặng chị gái một đôi găng tay.

Không biết nét mặt cô có biểu cảm gì quá rõ không, mà Artemis bật cười, thoải mái nói: "Chị biết là chắc chắn do nó chọn, nhưng vẫn phải cảm ơn em nữa. Qua năm chị phải đi huấn luyện rồi, chỗ đó lạnh lắm, vừa hay hợp lúc."

Vận động viên bắn súng đại diện đội tuyển cầm lấy một hộp quà trước mặt Kassandra: "Cái này là chị tặng em, mở thử xem?"

Bên trong là một đôi khuyên tai bạc hình dáng độc đáo. Không có đá quý hay ngọc trai, nhưng thiết kế tinh xảo và tay nghề gia công hoàn hảo khiến nó rất bắt mắt. Nhìn kiểu dáng thì giống hệt với đôi khuyên Artemis đang đeo.

"Lần trước gặp chị để ý thấy em có xỏ lỗ tai, nên chọn cái này. Ai cũng biết chị thích đeo khuyên, giờ em cũng biết rồi đấy. Hy vọng em không dị ứng kim loại."

Thiện ý mà Artemis thể hiện khiến tâm trạng Kassandra nhẹ nhõm đi đôi chút.

"Đẹp thật đấy. Cảm ơn chị, em sẽ giữ cẩn thận."

Artemis chớp mắt: "Nếu lần sau gặp nhau mà em chịu đeo nó, chị sẽ vui hơn nữa."

Kassandra cẩn thận cất hộp khuyên, rồi quay sang mở hộp quà nằm ở trên cùng.

Artemis có vẻ để ý đến điều gì đó, khẽ cau mày.

Ánh mắt của Kassandra cũng rơi vào tấm thẻ tên buộc cùng ruy băng: Cassandra

Nhưng tên của cô được viết bằng chữ K – Kassandra mới đúng.

Dù sao cũng không sao, nếu chưa từng gặp mặt thì viết sai là chuyện có thể hiểu được. Cô tháo ruy băng, mở nắp hộp màu ngà.

So với thứ nằm bên trong, chiếc hộp này hơi to, khiến nó trông thật trống trải.

Tim cô bất chợt siết lại.

Giống như bị đấm mạnh vào ngực, Kassandra đứng lặng vài giây, rồi vô thức đậy nắp hộp lại – như thể muốn xác nhận đó chỉ là ảo giác.

Nhưng đáng tiếc, đó không phải mơ.

Chiếc hộp này – với lớp giấy và màu ruy băng ngà – giống hệt những món quà cô đã thấy trong phòng nghỉ của nhân viên vài tiếng trước. Khi đó, trong một hộp cỡ trung khác có đặt một chiếc áo len – món quà đặc biệt dành cho người được "phần thưởng đặc biệt".

Còn trong hộp cô vừa mở – là một đôi tất len cao cấp và một bộ dưỡng da cỡ lớn của một hãng nổi tiếng.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận