Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ
Chương 89: Lời mời kết bạn
"Anh đang tán tỉnh em đấy à?" Kassandra hỏi lại.
Đôi mắt xanh của Apollo thoáng hoảng hốt, nhưng sự bối rối ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào cô và nói: "Đúng vậy. Giữa đám đông, em rất nổi bật. Anh chưa từng gặp em trước đây, nên muốn làm quen."
Kassandra ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của anh. Và cô không ghét sự thẳng thắn. Vậy nên cô chủ động đưa tay ra: "Kassandra. Nhưng anh cũng có thể gọi em là Kate."
Đó là dạng viết tắt từ tên đầy đủ của cô. Từ nhỏ cô đã thấy tên mình quá dài, hơi cổ điển, như một món đồ còn sót lại từ thời đại khác. Hồi tiểu học còn từng bị bạn bè trêu chọc vì điều đó. Nên dần dần, cô chấp nhận cái tên Kate.
"Kate." Apollo gần như trân trọng nhắc lại cái tên, giọng nói nghiêm túc đến mức khiến cô có cảm giác kỳ lạ — như thể mình đang ở tâm điểm của một thiên hà mang tên Apollo, quan trọng đến mức đủ để xoay chuyển quỹ đạo các hành tinh xung quanh. Chưa từng có ai khiến cô cảm thấy mình đang được chú ý một cách nghiêm túc đến vậy.
Không cần nhìn đồng hồ thông minh để kiểm tra nhịp tim, Kassandra biết chắc rằng tim mình vừa đập nhanh hơn một nhịp.
Một vài nhịp im lặng trôi qua. Bản rap từ loa ngoài ở sân bắt đầu ồn ào. Apollo nói gì đó nhưng cô không nghe rõ. Anh bèn hơi cúi xuống, nâng giọng: "Vậy Kate, em quen ai trong đội chèo thuyền sao?"
Ánh sáng thay đổi khiến khoảng cách giữa họ khó phân định. Apollo lại gần hơn cô tưởng. Cô thậm chí có thể đếm được lông mi dưới của anh. Khoảng cách gần làm mùi nước hoa trên người anh rõ ràng hơn — một mùi cam chanh sạch sẽ, khiến người ta liên tưởng đến mùa hè đã qua. Đôi mắt anh cũng gợi nhớ đến biển cả, từ xa trông thuần khiết và xinh đẹp, nhưng khi nhìn gần lại khiến người ta thấy hồi hộp như đang rung động.
Cô hơi khựng lại, cố giấu sự lúng túng bằng một câu đùa: "Bạn cùng phòng em quen người trong đội chèo. Thật ra em không được mời, sẽ không bị đuổi khỏi đây vì không có thiệp mời chứ?"
Apollo sững người, rồi bật cười: "Tất nhiên là không. Nếu ai dám hỏi, anh sẽ nói em là do anh mời đến."
Nụ cười của anh khiến những người xung quanh không tự chủ mà quay lại nhìn — trước là Apollo, sau đó là Kassandra.
Kassandra xoay người, với lấy một chai nước có ga từ bàn, giả vờ xem qua đồ ăn và thức uống để tránh ánh mắt dò xét của những người lạ.
Apollo thì rõ ràng đã quá quen với việc trở thành tâm điểm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Anh theo cô ra bàn dài, tiếp tục trò chuyện: "À đúng rồi, em năm mấy rồi?"
"Năm nhất."
"Đã quen với môi trường ở đại học O chưa?"
"Tạm ổn." Kassandra kéo một miếng pizza nấm và đậu Hà Lan, cầm dĩa giấy mà chưa ăn, mắt liếc nhìn lon bia trong tay Apollo: "Còn anh thì sao? Năm ba, năm tư, hay đã tốt nghiệp rồi?"
Theo lý thì phải đủ 21 tuổi mới được uống bia. Nhưng ở mấy buổi tiệc thể thao thế này, chuyện sinh viên chưa đủ tuổi uống vài lon "nước lúa mạch" cũng khá phổ biến.
Apollo đưa tay gãi mũi: "Anh năm hai."
Chưa kịp để cô nhướng mày, anh nói tiếp: "Nhưng trước khi vào đại học, anh đã gap year một năm."
"Em có thể hỏi anh đã làm gì trong năm gap year đó không?"
"Tập luyện." Apollo dừng lại, như đang chọn từ cho chuẩn.
"Anh từng là thành viên dự bị của đội bắn súng quốc gia. Năm đó đúng lúc có đợt huấn luyện trước vòng tuyển chọn Olympic."
Kassandra "woa" lên một tiếng, theo phản xạ muốn hỏi tiếp xem anh có được chọn không. Nhưng rồi cô nghĩ lại — nếu thật sự được chọn vào đội tuyển quốc gia, chắc anh không chỉ hoãn nhập học một năm. Cô xoay xoay mắt, giơ tay làm động tác khẩu súng rồi bắn chỉ thiên: "Bắn súng nghe ngầu thật đấy. Anh chắc hẳn rất giỏi."
Apollo không phủ nhận, cũng chẳng khiêm tốn, chỉ thẳng thắn nói: "Nhưng anh nhận ra mình không còn đam mê với bắn súng nữa. Tập luyện đòi hỏi phải hy sinh quá nhiều thời gian cá nhân, nên anh quyết định từ bỏ, để theo đuổi điều mình thật sự yêu thích."
Câu trả lời khiến người ta bất ngờ. Nghe như thể nếu muốn, anh hoàn toàn có thể đậu tuyển.
Phản ứng đầu tiên của Kassandra: đúng là một tâm hồn tự do.
Dĩ nhiên, để có thể đưa ra quyết định như vậy, Apollo hẳn cũng có hậu thuẫn đủ vững chắc từ gia đình. Sau vài giây im lặng, cô buột miệng "wow" rồi thuận đà hỏi: "Vậy điều anh thật sự yêu là gì?"
Đôi mắt Apollo sáng lên như con nít: "Anh đang học bằng âm nhạc."
"Vậy nhạc cụ chính của anh là gì?"
Anh hơi do dự: "Gần như loại nào cũng biết một ít."
Kassandra nghẹn một chút. Cứ mỗi mười giây, Apollo lại phá vỡ mọi định nghĩa ban đầu của cô về anh. Mà thái độ của anh lại cực kỳ bình thản, chẳng hề phô trương, thật sự chỉ đang trả lời câu hỏi của cô. Cô vừa đùa vừa than: "Trừ bắn súng và âm nhạc, anh còn tài năng ẩn giấu nào nữa không? Nói luôn một lần đi, đỡ làm em cứ bất ngờ liên tục."
Apollo lại ném bóng về phía cô: "Toàn nói về anh rồi. Giờ tới lượt em — em thích làm gì lúc rảnh?"
"Xem phim, và..." Kassandra cắn môi, "Chụp ảnh."
"Em đang học chuyên ngành mỹ thuật à? Anh nhớ khoa nghệ thuật ở đây có nhánh nhiếp ảnh nghệ thuật."
Kassandra cười lắc đầu: "Chỉ là sở thích thôi, chưa có ý định theo đuổi chính thức."
Apollo nhìn cô một lúc. Có thể do đôi mắt như phát sáng trong bóng tối của anh, cô bỗng có cảm giác kỳ lạ như thể anh vừa nhìn thấu những điều khó nói trong lòng mình. Nhưng rồi anh đổi đề tài: "Anh cũng thích xem phim. Có bộ nào mà em thấy ai cũng nên xem ít nhất một lần không?"
"Bố già."
Apollo chớp mắt đầy ngạc nhiên.
Kassandra bật cười, cúi đầu: "Em biết câu trả lời này nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng thật sự em nghĩ cuộc đời mà chưa xem 'The Godfather' thì chưa trọn vẹn."
Apollo lập tức nói: "Anh sẽ xem. Ngay ngày mai."
Cô nghe vậy liền khựng lại.
Apollo vô thức lắc nhẹ lon bia đến giờ vẫn chưa mở, "Hoặc là... chúng ta có thể tìm lúc nào đó cùng xem. Có rạp phim cho đặt chiếu riêng một bộ phim cụ thể."
"Có lẽ vậy." Kassandra không trả lời rõ ràng. Cô không đến mức ngây thơ để không nhận ra đây là một tín hiệu tán tỉnh, nhưng việc bao trọn cả rạp phim nghe có phần quá mức. Thật lòng mà nói, điều đó khiến cô thấy hơi áp lực.
Dù từ nãy tới giờ trò chuyện với Apollo để lại ấn tượng rất tốt, cô vẫn chưa rõ vì sao trong cả đám đông này, anh lại chọn bắt chuyện với cô. Kassandra biết mình không xấu, thậm chí còn khá ưa nhìn, nhưng chắc chắn không đến mức khiến ai đó phải "động tâm" ngay lần đầu. Hơn nữa hôm nay cô đi mua đồ thiết bị nên ăn mặc rất đơn giản: áo sơ mi cổ V rộng, quần jean ống rộng và giày bệt – hầu như không trang điểm.
Kassandra hiếm khi giao lưu với người trong các câu lạc bộ thể thao, nhưng từ anh trai Alexei và Medea, cô cũng ít nhiều nghe được vài chuyện, đủ để hiểu một chút về kiểu văn hoá ở đó. Nếu Apollo chỉ đang tìm một đêm vui vẻ, dù "phần cứng" anh rất cuốn hút và sự vụng về khi bắt chuyện có vẻ thật lòng, Kassandra không hề có hứng thú trở thành một "chiến tích" qua đêm rồi bị lãng quên.
"Anh cũng thuộc đội chèo à?" Cô chuyển chủ đề.
"Không," Apollo quan sát nét mặt cô rồi tiếp tục, "Có vài người bạn thời trung học hay rủ, nên thi thoảng cũng đến. Cứ mãi không xuất hiện thì kỳ. Thật ra anh không phải kiểu hay đi tiệc tùng đâu, anh thích sống theo nhịp điệu cố định hơn."
Kassandra nghiêng đầu, "Vậy cuối tuần anh thường làm gì?"
"Viết nhạc, hoặc..." Anh cười bẽn lẽn, cắn nhẹ môi dưới, "Viết thơ."
Viết thơ. Kassandra lặp lại trong đầu với vẻ ngạc nhiên.
Khuôn mặt Apollo hiện lên vẻ hơi hối hận, như thể vừa lỡ lời, "Nghe kỳ lạ lắm đúng không?"
"Em không thấy vậy."
Câu trả lời khiến Apollo bất ngờ, đôi mắt anh sáng lên như có lửa nhảy múa bên trong. Không khí giữa họ như ấm dần lên trong đêm thu se lạnh.
"Thật sao?" Anh hỏi lại.
Kassandra nhìn anh kỹ hơn, "Nếu ai đó thấy việc viết thơ làm đàn ông trở nên quá nhạy cảm, thì đó chính là biểu hiện điển hình của nam tính độc hại."
Cô dừng một chút rồi nói thêm, "Anh là người con trai đầu tiên em gặp biết làm thơ. Dễ thương thật đấy."
Apollo bỗng lấy lon bia chạm vào má mình. Nếu không vì nước da trắng như đá cẩm thạch, Kassandra đã tưởng anh đang đỏ mặt.
"Anh chưa từng công bố bài nào, chỉ là sở thích thôi. Giống như em với nhiếp ảnh vậy."
Giống như hai cực mạnh của nam châm tìm thấy nhau dù bị ngăn bởi tấm kính dày, ánh mắt họ va vào nhau rồi không cách nào rời đi.
Tiếng nhạc điện tử không ngừng dội vào màng nhĩ. Trái tim Kassandra như dội lên tới cổ họng trong một giây. Cô mấp máy môi, cuối cùng cũng thoát khỏi lực hút đó, cúi đầu cười: "Nếu anh không ngại, em muốn xem thơ anh viết."
Apollo như suýt bật dậy tại chỗ, cả người khẽ run lên.
"Dĩ nhiên," Anh lẩm bẩm, rồi như sợ âm nhạc lấn át lời mình, bèn nói lớn hơn: "Anh để sổ và túi trên lầu. Anh lên lấy ngay."
Anh bước đi rồi bỗng dừng lại, quay đầu xác nhận: "Em sẽ chờ ở đây chứ?"
Kassandra nâng khay giấy đựng đồ ăn vẫn còn nguyên, khẽ mỉm cười, "Ừ."
Apollo lập tức leo cầu thang như gió. Kassandra đưa mu bàn tay lên áp vào gò má đang nóng bừng, mặc kệ ánh mắt tò mò xung quanh, cô cầm miếng pizza lên cắn một miếng. Vừa rồi mải trò chuyện mà quên cả đói, giờ mới nhận ra bụng đói meo.
Cạch cạch cạch – Medea từ trên lầu bước xuống, đầy khí thế như một bà hoàng.
Đám đông tự động dạt ra nhường đường. Dù lớp trang điểm mắt của Medea hơi lem, khí chất của cô mạnh đến mức không ai để tâm đến điều đó. Cô đảo mắt một vòng rồi thấy Kassandra đang ăn pizza: "Ôi tốt quá, cậu vẫn còn đây. Về thôi." Nói rồi cô móc tay kéo Kassandra đi thẳng ra ngoài.
"Circe đâu?"
"Trên lầu, nó đang chọn một anh chàng để 'xơi'." Medea cười khanh khách, giọng nói cao bất thường, bước chân không dừng lại.
Chớp mắt một cái, Kassandra đã bị kéo ra đến trước cửa căn nhà. Cô ngoái lại nhìn – không thấy Apollo đâu.
Cũng như cách cô không kịp chuẩn bị mà bước vào buổi tiệc này, Kassandra chợt nhận ra mình đã ở trên xe về lại căn hộ. Như lạc vào xứ thần tiên, đến khi trở về mới bắt đầu hoài nghi mọi khoảnh khắc vừa rồi có thật không.
Lần này cô ngồi ghế phụ lái. Cô liếc nhìn biểu cảm của Medea, "Cậu ổn chứ?"
Medea lườm một cái không chút hình tượng, "Tha cho mình đi, đừng hỏi về mớ hỗn độn vừa rồi." Cô đạp phanh dừng xe ở đèn đỏ, thở dài, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Kassandra, "Mỉnh không sao đâu. Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Tiếng bụng đói réo lên vang khắp xe. Kassandra giật mình, suýt tưởng là của mình.
Medea ôm bụng, nhăn mặt, "Mình chưa ăn gì từ nãy đến giờ. Đi ăn gì ngon đi, mình bao."
Không đời nào Kassandra để cô nàng tiểu thư đang không ổn về mặt cảm xúc tự xoay sở. Cô gật đầu, "Được thôi. Quán taco Mexico cách căn hộ một dãy phố mở đến khuya."
"Nghe tuyệt đấy, chốt luôn!"
Xe lướt qua thêm một ngã tư, Kassandra mới hỏi: "Cậu biết Apollo là ai không?"
Medea nhìn cô đầy ngạc nhiên, "Cậu không biết Apollo Olympus à? Con trai nghị sĩ quốc hội đấy. Sao thế?"
Kassandra im lặng một lúc, rồi nói như lướt nhẹ, "Anh ấy nổi bật thật. Mình nghe ai đó gọi tên, nên thấy tò mò thôi."
"Gia đình Olympus toàn rắc rối," Medea nhăn mặt như chịu không nổi, "Chỉ nên đứng xa mà ngắm."
"Sao cậu lại nói vậy?"
"Nói ra thì dài lắm. Tạm thế này đi – nghị sĩ Zeus Olympus có ít nhất năm đời vợ, và mỗi đời đều có con. Apollo và chị gái là sản phẩm của một trong số đó."
Kassandra không biết đáp gì.
"Hiểu ý mình rồi chứ? Họ mà làm show truyền hình thực tế thì hay phải biết. Mình học cùng cấp ba với con trai út nhà đó, nên nghe đồn không ít chuyện – nhưng ai mà biết thật giả thế nào." Medea nhún vai, rõ ràng không hứng thú với nhà Olympus.
Hỏi thêm cũng kỳ, Kassandra mở điện thoại, đăng nhập nền tảng mạng xã hội mình hay dùng, gõ "Apollo Olympus". Chỉ có một kết quả hiện ra – ảnh đại diện là góc nghiêng không rõ mặt, nhưng cô chắc chắn là anh.
Kassandra mở khung gửi lời mời kết bạn.
"Xin lỗi, bạn em kéo đi bất ngờ. Lần sau nếu có dịp, em rất muốn tìm nơi yên tĩnh hơn để đọc thơ của anh. – K"
Ngón tay cô lơ lửng trên nút gửi trong một giây rồi ấn gửi.
"Mmm gì đấy?" Medea liếc cô một cái.
"Không có gì." Kassandra tắt màn hình điện thoại, nỗ lực kiềm chế không nhìn vào thông báo có chấp nhận bạn bè hay không.
Sau đó, Kassandra tiếp tục thưởng thức món taco ngon lành, nghe Medea phê phán những lỗi lầm của bạn trai Jason trong khoảng 30 phút. Medea khẳng định Jason là "bạn trai cũ", nhưng Kassandra nhớ là hồi tháng trước, khi ra uống nước vào nửa đêm, cô đã nghe thấy Medea và bạn trai cãi nhau về chuyện chia tay. Nếu lúc đó Jason là người yêu cô, liệu anh ấy có bị bỏ đi cái "cũ" trong "bạn trai cũ" không thì vẫn chưa rõ.
Khi Medea rời đi vào phòng vệ sinh, Kassandra mở phần mềm và lướt qua một lượt.
Không có thông báo mới. Cũng chẳng có gì bất ngờ, buổi tiệc chắc chắn kéo dài đến khuya, và Apollo chưa chắc đã nghĩ đến chuyện kiểm tra mạng xã hội.
Tuy nhiên, sau 24 giờ gửi lời mời kết bạn, Apollo vẫn chưa chấp nhận.
48 giờ trôi qua, màn hình tĩnh lặng với lời mời kết bạn chờ duyệt vẫn không đổi.
Sáng hôm thứ ba, Kassandra nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, rồi "phịch" một cái, đặt điện thoại xuống bàn.
Cô quyết định sẽ vứt Apollo Olympus vào thùng rác trong đầu mình.