Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ
Chương 55: Apollo, hãy nhìn rõ, đây chỉ là một cái cây mà thôi
Sâu trong đền thờ Apollo tại Delphi lặng lẽ mọc lên một cây nguyệt quế.
Apollo từng nghĩ rằng nàng sẽ thích hơn nếu được cắm rễ nơi sườn đồi ngập nắng mà nàng từng dừng chân. Nhưng hắn không thể chịu đựng nổi khoảng cách ấy. Dù sao thì nàng cũng đã tuyệt tình đẩy hắn ra xa, vậy thì hắn cứ như lời nàng đã trách cứ, thêm một lần nữa hành động ngang ngược theo ý mình. Hắn thậm chí mong nàng sẽ vì điều này mà nổi giận, sẽ phá vỡ lớp vỏ cây, bước ra ngoài trách mắng hắn.
Sau nỗi đau buốt lòng ban đầu, một cơn phẫn nộ mới lạ dần bùng lên trong Apollo. Nó khiến hắn trở nên hiếu chiến cực độ, chỉ cần một kí.ch thí.ch nhỏ cũng khiến hắn muốn phá hủy tất cả.
Hắn nguyền rủa Eros, căm hận y vì đã đẩy Daphne đến bên hắn, rồi lại tàn nhẫn cướp đi. Nếu có thể, hắn muốn dùng mũi tên bạc đóng đinh đôi cánh xảo quyệt ấy lên đá. Nhưng vị thần Ái Tình gian xảo đã biến mất kể từ ngày hôm đó. Mà ngay cả khi hắn thực sự lôi Eros đến trước mặt Zeus để đối chất, kẻ chiếm lý lẽ cũng vẫn là thần Ái Tình — bởi chính hắn là kẻ trước tiên đã khinh thường quyền năng của y.
Thế là Apollo lại căm hận bàn tay vô hình đã đẩy số phận đi theo chiều hướng này—tại sao Leto lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ ấy? Tại sao lời tiên tri thứ hai lại có liên quan đến Thetis? Nếu không có điều đó, thì những nữ thần biển sẽ chẳng dám giúp Daphne chạy trốn.
Nhưng trên tất thảy, kẻ hắn hận nhất vẫn chính là bản thân mình: hận mình đã bị giấc mộng si mê che mắt, không nhận ra dị tượng, để rồi mắc sai lầm chí mạng vào thời khắc quan trọng nhất. Và dĩ nhiên, hắn cũng hận cả ngọn lửa yêu thương vẫn cháy bỏng dù đã đau đớn đến tột cùng.
Có những lúc, hắn thậm chí còn giận cả sự im lặng đến tận cuối cùng của nàng.
Lần đầu gặp gỡ, nàng từng thẳng thắn và can đảm biết bao. Khi bị mũi tên vàng trúng phải, nàng vẫn có thể chất vấn hắn rằng liệu hắn có nhìn thấy trước số phận của Semele hay không. Vậy mà đến tận lúc sau cùng, vì sao nàng lại chỉ thể hiện sự bất an và sợ hãi một cách mơ hồ như thế?
"Nếu nàng không nói, ta làm sao biết nàng nghĩ gì?" Apollo lướt những đầu ngón tay trên lớp vỏ nguyệt quế nhẵn mịn, từng lời thốt ra khiến lực tay vô thức mạnh hơn. "Nàng thậm chí còn không cho ta cơ hội để lắng nghe."
Cây nguyệt quế rung rinh lá cành, như đang đáp lời, hoặc cũng có thể chỉ là thờ ơ mà thôi.
Apollo khép mắt lại. Tất cả phẫn nộ đều bắt nguồn từ sự bất lực. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi chào đời, hắn cảm thấy bản thân vô phương đến vậy.
Những điều đã xảy ra, dù là con trai của Leto và Zeus, hắn cũng không thể thay đổi được.
Thế nhưng, ái tình vô vọng trong hắn giống như một dòng sông bị chặn mất lối chảy. Khi không còn đích đến, nó vẫn không ngừng tuôn trào, chỉ chờ tràn bờ mà nhấn chìm tất cả. Cũng chính vì thế, cơn giận của hắn lại trở thành một lối giải tỏa. Khi hắn ngớ ngẩn trách hờn Daphne, hắn có thể nghe thấy giọng của nàng — nàng phản bác hắn, vỗ về hắn, nguyền rủa hắn, tha thứ cho hắn. Đúng vậy, nàng chưa hề rời xa, nàng chỉ cố chấp không để hắn nhìn thấy mình, đôi khi còn cố tình không thèm để ý đến hắn. Nhưng đó chỉ là đôi khi mà thôi.
Suỵt. Hắn lại nghe thấy rồi.
Apollo mở bừng mắt, trong cơn cuồng hỉ. Nhưng tiếng lá xào xạc như tiếng thì thầm ấy lại theo cơn gió bay đi, chẳng còn hàm chứa điều gì nữa.
Cây nguyệt quế trước mặt vẫn lặng lẽ bám rễ nơi sâu thẳm nhất của thần điện, mạnh mẽ vươn cao. Hình như nàng lại cao hơn lần trước hắn nhìn thấy. Rõ ràng nàng chẳng hề bận tâm đến việc dòng năng lượng nuôi dưỡng nàng đến từ vị thần nào.
Không phải nàng nên kháng cự hắn đến cùng, từ chối lớn lên ở Delphi hay sao?!
Apollo lại tức giận.
Vậy thì, hắn sẽ khiến nàng trở thành một phần của Delphi, sẽ trói buộc nàng vĩnh viễn với hắn:
Mọi bức tượng và bích họa khắc họa dung mạo hắn đều phải đội vòng nguyệt quế. Hắn muốn cả thế gian đều biết, hắn tôn sùng loài cây này đến mức nào — tán lá xanh thẳm và những bông hoa vàng nhạt của nó quấn lấy mái tóc vàng kim của hắn một cách hoàn hảo. Những người phàm đến cầu xin thần dụ sẽ phải cúi đầu trước bóng hình xanh thẳm của nàng. Những thi nhân ca tụng hắn — người con trai của Leto, vị thần cung bạc—sẽ không thể không nhắc đến nàng, cây nguyệt quế mà hắn yêu quý.
Vì lẽ đó, danh xưng của hắn phải vang vọng khắp trần gian.
Apollo lắng nghe lời nguyện cầu của tín đồ, hắn tận tâm thực hiện chức trách, thậm chí là quá mức tận tâm. Hắn trừng phạt kẻ ác bằng dịch bệnh, chữa lành người thành tâm bằng ánh sáng của mình. Từ khoảng cách xa xôi, cung bạc của hắn có thể lấy đi sinh mệnh của một thiếu niên, hoặc cũng có thể bảo hộ y. Hắn chứng kiến sự ra đời và đặt tên cho những thành bang mới. Nhưng khi có kẻ tìm đến Delphi để cầu xin thần dụ, hắn hiếm khi ban phước lành. Dẫu sao, lời tiên tri thứ hai vẫn chưa ứng nghiệm, mà lời tiên tri thứ ba vẫn chưa giáng hạ, hắn không muốn diễn giải sai nét chạm khắc mà Ananke đã sắp đặt.
Mọi thứ dường như trở lại như cũ.
Chỉ có một điều duy nhất đổi thay—
Apollo gần như không còn đặt chân đến đỉnh Olympus, không còn xuất hiện trong những buổi yến tiệc của chư thần, thậm chí cũng chẳng thường xuyên quay về Delos nữa. Khi Zeus phái sứ giả đến hỏi han, hắn luôn có sẵn lý do: từ khi mặt trời ló rạng cho đến lúc mặt trăng lướt qua dải trời đêm, hắn có vô vàn việc cần làm.
Thế nhưng, càng chất đầy ngày đêm bằng những nhiệm vụ ấy, cảm giác mất mát trong hắn lại càng trở nên khủng khiếp hơn. Nó như một con quái vật ẩn sâu trong tim, gặm nhấm hắn từ bên trong, khoét rỗng nơi đó. Những ngày tháng na ná nhau cứ thế rơi xuống vực thẳm ấy, bị nuốt chửng mà không phát ra dù chỉ một âm thanh. Nhưng khoảng trống ấy vẫn còn nguyên đó.
Dù bận rộn đến đâu, Apollo cũng chưa từng quên thời khắc bên Daphne.
Artemis lao vào thần điện tại Delphi và trông thấy cảnh tượng ấy—
Thiếu niên tóc vàng tựa lưng vào thân cây quấn trong tấm lụa tím sẫm, đầu hơi ngẩng lên. Một tấm mạng che màu nghệ quấn quanh những nhánh cây, đung đưa trong làn gió đầu thu. Lớp lụa mỏng tinh nghịch lướt qua chân mày hắn, chạm nhẹ lên chóp mũi, thoảng qua đôi môi, đôi khi phủ kín cả gương mặt hắn. Hắn yên tĩnh đến lạ lùng, như thể vô cùng mãn nguyện với tình cảnh này mà ngồi yên như thế rất lâu. Chỉ khi tấm lụa suýt bị gió cuốn đi, hắn mới nhanh như cắt vươn tay bắt lấy, rồi vừa lần theo thân cây phía sau, vừa lẩm bẩm điều gì đó, giọng nói nhỏ đến mức Artemis không muốn nghe.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Nữ thần săn bắn giật mạnh tấm mạng che mặt, thứ chỉ những cô dâu mới đội.
Apollo chớp mắt sau một thoáng ngẩn ngơ.
Đôi mắt xanh thẳm như phản chiếu cả bầu trời kia vẫn mang một nỗi trống rỗng như mặt nước chết lặng.
"Sao ngươi lại đến đây?" Hắn mỉm cười hiền hòa với chị gái.
"Ngươi đang làm gì vậy?!" Artemis nhấn mạnh từng chữ, giọng nghiêm nghị.
Apollo thản nhiên đáp: "Ta đã hứa sẽ chuẩn bị cho nàng bộ hôn phục lộng lẫy nhất. Giờ đây, nó đã hoàn thành. Nàng hiếu kỳ, nên ta để nàng khoác lên trước thời điểm."
Artemis đưa mắt nhìn cây nguyệt quế, khẽ thở dài. Rồi nàng dứt khoát phán: "Nàng tiên mà ngươi truy đuổi đã không còn nữa."
"Không! Nàng vẫn ở đây!" Apollo nghiêm giọng phản bác.
Hắn đột ngột nâng cao âm lượng, đến mức Artemis cũng giật mình.
Sau thoáng trầm mặc, Apollo dịu dàng vu.ốt ve cây nguyệt quế, tựa như đang âu yếm người tình: "Đừng nói lời hoang đường. Daphne đang ở ngay trước mắt ta. Nếu ngươi cứ thế mà bảo, nàng sẽ đau lòng mất."
"Ngươi —" Artemis nghẹn lời, nhìn em trai song sinh, rồi lại nhìn cây nguyệt quế khoác áo cưới lộng lẫy.
Tiếng vải bị xé rách vang lên sắc bén.
Apollo lập tức nhảy lên, tựa như mãnh sư bảo vệ lãnh thổ, trừng mắt nhìn Artemis đầy địch ý.
Nữ thần giật phăng bộ hôn phục không vừa vặn khỏi cây nguyệt quế, bật cười giận dữ, chẳng buồn che giấu sự thất vọng.
"Apollo, hãy nhìn rõ, đây chỉ là một cái cây mà thôi."
Lời nói thẳng thừng, lạnh lẽo như nước đá dội vào mặt.
Apollo tái nhợt. Ánh mắt hắn dao động dữ dội, đôi tay siết chặt, cả người run lên, như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
Artemis ném bộ y phục về phía hắn, cau mày đầy thương xót, nhưng sau cùng vẫn nghiêm giọng cảnh báo: "Tiếp tục đắm chìm trong điên loạn là điều không thỏa đáng, nhưng đó là lựa chọn của ngươi. Thay vì níu giữ ảo mộng, hãy tự hỏi vì sao nàng rời xa ngươi. Đừng để một ngày nào đó lại gục ngã vì cùng một sai lầm."
Dứt lời, nàng quay người rời đi, như thể không thể chịu nổi việc ở lại thần điện của em trai thêm một khắc.
"Vì sao?" Apollo khẽ lặp lại.
Một câu hỏi đơn giản, nhưng tựa như lưỡi dao răng cưa cắt nát tâm can từ bên trong.
Hắn cũng muốn biết.
Apollo nhìn cây nguyệt quế lặng im, đôi môi đột nhiên mím chặt. Mạch máu trên thái dương giật giật, h.am mu.ốn hủy diệt dâng trào gần như chế ngự toàn thân.
Hắn muốn phá hủy hết thảy.
Cánh tay tràn đầy sức mạnh giương lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, đầu ngón tay khẽ run rẩy, rồi cả cánh tay buông thõng xuống bên mình.
Artemis đã đúng. Nàng luôn đúng.
Cách đúng đắn là chấp nhận và buông bỏ. Nhưng hắn không thể làm được.
Thực ra vẫn còn một phương pháp khác.
Apollo lặng đứng dưới bóng cây một hồi lâu, rồi bất chợt quay bước, đi sâu vào nội điện.
Mở ra từng lớp hộp, hắn lấy ra một chiếc bình nhỏ chỉ vừa lòng bàn tay, lắc nhẹ. Tiếng chạm va đơn độc vang lên trong khoảng không trống rỗng.
Hắn không để mình có cơ hội do dự, thô bạo phá lớp sáp niêm phong, dốc ra thứ bên trong.
Một tiếng ngân vang sắc lạnh vọng lại khi mũi tên chì rơi xuống nền đá, khẽ nảy lên một lần trước khi nằm yên dưới chân hắn.
Đây là mũi tên năm ấy Daphne giao cho hắn.
Nó là bằng chứng tội lỗi của nàng, cũng là bùa miễn tội.
Nhưng lúc này, hắn có thể dùng nó để gi.ết ch.ết thứ tình yêu cuồng dại mà nàng để lại trong tim hắn.
Hợp lý.
Apollo cúi đầu nhìn chăm chú mũi tên chì, bàn tay mấy lần nâng lên rồi lại hạ xuống.
Sau một hồi trầm lặng kéo dài, hắn đặt chiếc bình đã niêm phong lại về chỗ cũ. Hắn bước ra ngoài, đi đến dưới gốc cây nguyệt quế.
Rồi hắn lấy cây đàn lyra ra, khẽ chỉnh dây, mỉm cười hỏi: "Nàng muốn nghe khúc nào?"
*
"Ngài dày công sắp đặt như vậy, thực sự chỉ để báo thù hắn sao?"
"Không thì còn gì khác?"
"......"
Một tiếng thở dài bất lực cùng khoảng lặng kéo dài.
"Kẻ không biết kính sợ số mệnh thì vĩnh viễn chẳng thể trở thành một nhà tiên tri chân chính."
"Vậy nghĩa là—"
"Đến đây thôi. Ghi nhớ những điều này sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho ngươi. Hãy rời đi đi."
"Ngài thực sự sẽ đưa ta trở về thế giới cũ?"
"Tất nhiên, ta hiếm khi hứa hẹn. À, phải rồi—"
Thanh âm ngày càng xa, nội dung cuộc trò chuyện gần như lập tức mờ nhạt trong tâm trí.
Cassandra mở mắt.
Một gương mặt xa lạ cúi sát lại gần, nam có, nữ có, đôi môi khẽ mấp máy, như đang nói điều gì đó.
Cô nhìn chằm chằm vào trang phục đồng nhất của những người ấy, cố tìm kiếm trong ký ức rời rạc một từ ngữ phù hợp.
Cứu hộ......?
Ngay sau đó, như thể linh hồn cô vừa rơi phịch trở lại thân xác, cơn đau đớn và tiếng ù tai ập đến tựa cơn sóng dữ.
"...... Đường thở thông...... ngoại thương...... có phản ứng......"
Tiếng thiết bị y tế vang lên từng hồi, thỉnh thoảng đan xen vài từ ngữ đứt quãng mà cô chỉ từng nghe trong phim ảnh.
Cassandra mơ màng đảo mắt, nhìn thấy màu sắc rực rỡ của chiếc xe cứu thương.
Cô...... đã trở về rồi sao?
Eros thật sự đã thực hiện lời hứa?
Nhưng không, không đúng. Giờ đã qua bao lâu kể từ khi cô gặp nạn?
Cô đã sống tại thế giới của các vị thần một khoảng thời gian không ngắn không dài, bằng một thân xác người phàm, tuyệt đối không thể tồn tại lâu như vậy.
Olympus, con gái của thần sông, Eros, Apollo, mũi tên vàng của tình yêu, lễ cưới vĩ đại, cuộc truy đuổi...
Những ký ức trỗi dậy trong tâm trí Cassandra bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa với thanh âm trầm bổng, nhưng chỉ trong một thoáng, chúng lần lượt bị thay thế bằng tiếng mẹ đẻ quen thuộc mà xa lạ.
Cô cố gắng hồi tưởng, nhưng khả năng nắm giữ tiếng Hy Lạp cổ cứ thế trôi đi như thủy triều rút cạn.
Nói cho cùng, đó thật sự là Hy Lạp cổ sao?
Đồng tử cô co rút đầy hoang mang và sợ hãi.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác?
Dù hoành tráng nhường nào, dù chi tiết phong phú đến đâu, dù chân thực ra sao, rốt cuộc cũng chỉ là cơn mộng tưởng trong khoảnh khắc cận kề cái chết?
Cô được đưa lên xe cứu thương.
Chênh lệch độ cao cùng rung lắc khiến cô chóng mặt, cơn đau từ thân thể lẫn sâu trong linh hồn bỗng dưng bùng phát dữ dội. Trong thoáng chốc, cô mất đi ý thức.
Nhưng rồi cô lập tức tỉnh lại.
Mi mắt run rẩy hé mở, cố gắng tập trung ý nghĩ tản mạn, nóng lòng suy xét giả thuyết về cơn mộng khi nãy.
Dòng suy nghĩ bỗng khựng lại.
Khoan đã, giấc mộng gì...?
Cô không còn nhớ nữa.
Chỉ có cảm giác muốn khóc còn lưu lại.