Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ
Chương 94: Nếu anh nói không, em sẽ lùi lại
Kassandra không nhớ mình đã trả lời thế nào.
Khi tỉnh táo lại, Apollo đã nắm tay cô, dắt đi ngược lại hướng vừa đến — xe anh đậu dưới gốc cây bên kia đường.
Khi mở cửa xe cho cô, anh đột nhiên nói: "Lúc này không có cơ hội nói, nhưng tối nay em thật sự rất tuyệt."
Một khoảng ngắt không quá rõ ràng. Ánh mắt anh lướt qua đôi chân lộ ra trong gió lạnh của cô, khựng lại một chút, rồi gần như vội vàng né tránh: "Chỉ là... có thể sẽ lạnh? Anh sẽ bật máy sưởi ngay."
Kassandra ngồi vào ghế phụ, áp mu bàn tay lên má đang nóng bừng, lườm anh một cái: "Em không lạnh chút nào."
Apollo không đáp, vòng ra sau, lôi từ băng ghế sau ra một chiếc chăn đưa cho cô.
Kassandra đặt chăn bên cạnh, khẽ bật cười: "Cảm ơn, nhưng em thực sự không lạnh mà."
Apollo ngồi vào trong xe, khởi động động cơ, mắt nhìn thẳng phía trước: "Phòng khi thôi."
Cô nhìn anh một lúc, bắt được chút khác lạ trong thái độ anh, liền chọc nhẹ vào tay anh.
"Gì vậy? Em cần chỉnh nhiệt độ điều hoà không?" Anh nói vậy nhưng vẫn chăm chú nhìn phía trước, nhất quyết không nhìn cô.
Kassandra nghiêng người, cố chen vào tầm mắt anh: "Apollo, nhìn em một cái được không? Khi trò chuyện mà không nhìn nhau là bất lịch sự, đúng không?"
Lông mi của Apollo khẽ rung lên, yết hầu khó nhọc di chuyển, rồi bất ngờ đưa tay che mặt: "Giờ anh không thể nhìn em được."
"Tại sao?"
Anh không trả lời.
Đèn trong xe tắt dần, chỉ còn mấy biểu tượng nhỏ trên bảng điều khiển phát sáng yếu ớt, đủ để phơi bày đôi má đỏ bừng đến tận tai của Apollo.
"Anh đang ngại cái gì thế?" Kassandra tò mò, níu tay áo anh lắc nhẹ hai cái.
Apollo hít sâu một hơi, vẫn cố chấp nhìn phía trước. Rồi anh đột ngột giật lấy chiếc chăn, mở ra và quấn bừa lên người cô: "Em không muốn biết đâu."
"Nhưng em muốn biết mà." Kassandra nghịch tua chăn, bỗng như nghĩ ra điều gì đó, "Có khi nào... là do bộ đồ em mặc hôm nay không?"
Apollo cứng người.
Cô chỉ buột miệng đoán đại, không ngờ lại trúng phóc, bối rối há miệng: "Lúc em mặc bộ này đi lòng vòng suốt cả giờ đồng hồ ở bữa tiệc, anh đâu có phản ứng gì đâu."
Không đến mức bây giờ đột nhiên đến nhìn em cũng không dám chứ?
"Không giống nhau," Apollo nghe có vẻ vừa lúng túng vừa mất kiên nhẫn, "Giờ anh là bạn trai em rồi, có vài suy nghĩ... không thể chỉ viện cớ bất lịch sự để kìm lại được."
Kassandra suýt nữa không hiểu nổi.
Apollo như không chịu nổi nữa, vội đổi chủ đề: "Thắt dây an toàn đi."
Kassandra đảo mắt, bắt đầu vụng về lần mò tìm chốt cài dây an toàn, mấy lần liền đều lỡ mất. Tiếng kim loại loảng xoảng khiến Apollo không chịu nổi, nghiêng người qua giúp cô.
Cô chờ đúng khoảnh khắc này.
Kassandra nhân lúc ấy nắm lấy cổ áo anh, kéo nhẹ, rồi dừng lại nửa giây trước khi môi chạm môi.
"Nếu anh nói không, em sẽ lùi lại." Cô thì thầm, đôi mắt sáng lấp lánh như có ngọn lửa nhè nhẹ vui tươi cháy lên trong đáy mắt.
Apollo không nói gì, ngón tay đang với tới chốt dây an toàn rơi xuống bờ vai Kassandra.
Không rõ ai là người chủ động trước, chỉ biết khoảng cách giữa hai bờ môi được xoá sạch. Suốt một lúc lâu, không gian trong xe chật hẹp đến mức chẳng còn chỗ cho lời nói, chỉ còn tiếng vải cọ xát và những tiếng lạch cạch nhỏ khi đầu lỡ va vào cửa kính lấp đầy khoảng trống im lặng.
Cuối cùng, khuỷu tay hoặc đâu đó của Apollo vô tình chạm vào còi xe, một tiếng còi chói tai vang lên trong con phố vốn đang yên tĩnh, kích hoạt cả loạt còi báo động xe khác xung quanh.
Chỉ trong chớp mắt, cả con phố như cùng đồng thanh hét lên.
Kassandra bật cười khúc khích, vô cớ nhưng không thể dừng lại.
Apollo cũng suýt không giữ được biểu cảm. Nhưng cuối cùng anh vẫn nghiêm túc trở lại, bật đèn trong xe, điều chỉnh ghế ngồi, mặt không đổi sắc điều khiển hệ thống định vị.
Kassandra liếc nhìn anh một lúc, đưa anh một tờ khăn giấy: "Khoé miệng kìa."
Anh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác.
"Son môi. Ở đây nữa." Cô chỉ vào bên cổ anh.
Ánh mắt Apollo hơi lóe lên, nhận lấy khăn giấy lau vội, tất nhiên là lau sai chỗ. Cuối cùng vẫn là Kassandra giúp anh lau sạch.
Khi xe lên đường chính, cả hai đã bình tĩnh hơn nhiều.
Kassandra liếc nhìn bản đồ định vị, một thoáng ngạc nhiên lướt qua gương mặt. Điểm đến được cài sẵn là căn hộ của cô.
Apollo giảm tốc khi đèn đỏ, giọng bình thản: "Em bảo sáng mai có tiết học."
Anh dừng một chút, nhìn cô: "Trừ khi em muốn trốn học."
Kassandra nuốt khan một cái.
Apollo khẽ ho, lại quay về nhìn thẳng phía trước: "Chúng ta có thể từ từ. Không cần vội."
*
Sau đợt thi giữa kỳ lần hai môn Kinh tế học cơ bản, cuối tuần dài nhân dịp Ngày Cựu chiến binh cũng bắt đầu — một trong số ít dịp nghỉ trước kỳ nghỉ đông và Giáng Sinh.
Kassandra có một buổi thảo luận kéo dài hai tiếng vào chiều muộn, nên quay từ trường về căn hộ thu dọn đồ mất kha khá thời gian. Khi cô xách chiếc túi du lịch cỡ vừa ra khỏi căn hộ, trời đông đã tối từ lâu.
Apollo đứng dưới đèn đường, bóng anh dài đổ vào màu đêm trên vỉa hè.
"Anh có thể ngồi trong xe đợi em mà." Kassandra bước nhanh về phía anh, nhón chân hôn lên môi anh một cái, chau mày quá mức: "Lạnh như đá vậy."
Thực ra cũng không đến mức đó. Nhưng chóp mũi anh đúng là lạnh.
Apollo nhìn cô chằm chằm như trách cô phóng đại, nhưng vì đang ở ngoài đường, cuối cùng vẫn không nghiêm túc phản bác lại lời buộc tội đó.
"Nếu em không thấy xe anh từ trên lầu, em còn nghĩ mình có mười phút nữa để thu dọn đồ."
"Là anh tới hơi sớm thôi, em không cần vội đâu." Apollo đón lấy túi đồ cô mang theo, "Em chắc chắn không quên gì chứ?"
"Chắc là không?" Dù trả lời vậy, Kassandra vẫn có hơi nghi ngờ bản thân đã quên gì đó thật.
Anh cười: "Em chưa ăn tối đúng không? Muốn ăn gì nào?"
Kassandra tựa người vào ghế phụ: "Em không thấy đói, mình về chỗ anh luôn đi."
Vì đang trong tuần thi, cô và Apollo đã gần một tuần không gặp nhau. Rõ ràng là định sẽ không ngủ, định trò chuyện với anh trên đường, nhưng xe của Apollo có một thứ ma lực kỳ lạ – mới vừa qua một ngã tư, cô đã bắt đầu thư giãn, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay, hoàn toàn không có chút căng thẳng nào của một người lần đầu đến nhà bạn trai.
Lúc cô tỉnh lại thì Apollo đang lái xe rẽ vào một con đường riêng.
"Đến rồi."
Cánh cổng kim loại phía trước tự động mở ra, để lộ ra một căn biệt thự trắng nguy nga phía sau.
Đúng là biệt thự thật. Nhìn sơ qua cũng đủ biết nó chiếm trọn một góc phố. Kassandra suýt nữa tưởng mình vẫn đang mơ.
"Nhà anh là thành viên hoàng tộc bí mật à?" Cô không nhịn được mà châm chọc.
Nói chưa từng tìm hiểu gia thế nhà Olympus thì rõ ràng là nói dối. Nghị sĩ Zeus Olympus hiện là nhân vật then chốt của đảng đối lập. Nếu Đảng Bảo thủ chiếm ưu thế trong kỳ bầu cử nội các sắp tới, thì chuyện ông ấy vào nội các giữ chức vụ quan trọng, thậm chí một ngày nào đó tranh cử thủ tướng, hoàn toàn không phải chuyện viển vông.
Zeus không phải người đầu tiên trong gia đình làm chính trị. Cha ông – Cronos Titans, và ông nội Uranos Protogenoi – đều từng là nhân vật cốt cán của Đảng Bảo thủ, từng làm thủ tướng hoặc lãnh đạo đảng đối lập. Vì lý do gì đó kỳ lạ, ba thế hệ này mang ba họ hoàn toàn khác nhau.
Những thông tin có thể tìm thấy trên mạng chỉ có vậy thôi.
Gia đình Olympus nhìn chung khá kín tiếng. Người trẻ nổi tiếng nhất trong nhà hiện tại có lẽ là chị gái song sinh của Apollo – Artemis. Khác hẳn với Apollo, cô chọn theo đuổi sự nghiệp bắn súng thể thao, hiện đang là tuyển thủ quốc gia. Nhờ màn trình diễn xuất sắc ở giải vô địch thế giới, cộng thêm ngoại hình ngang ngửa em trai, cô lập tức được truyền thông săn đón nồng nhiệt.
"Nhà Olympus đông con, phần lớn đều chọn học ở đại học O, nên ba mẹ anh mua luôn một căn gần trường cho tiện," Apollo lái xe vào gara rồi dừng lại, ngập ngừng một chút rồi trấn an, "Nhưng bây giờ chỉ còn anh với Athena sống ở đây. Em đừng căng thẳng."
Kassandra nửa thật nửa đùa: "Một căn nhà to như vậy mà chỉ có hai người, lẽ ra em nên căng thẳng hơn mới đúng chứ?"
Apollo liếc cô một cái: "Anh đưa em về phòng."
Đi qua sảnh lớn như viện bảo tàng, băng qua khu giải trí rồi lại rẽ vào một hành lang khác, cuối cùng họ cũng đến được khu khách ở – tách biệt hẳn khỏi không gian sinh hoạt chính. Kassandra cố nén ngáp, cũng không để tâm nhiều đến nội thất trong nhà, dù sao thì... to. Phòng của cô đã được chuẩn bị sẵn, vừa mở cửa ra là hương thơm dịu nhẹ phảng phất – đúng kiểu cô thích.
Apollo không có ý định vào theo: "Trông em mệt rồi, cứ nghỉ trước đi. Lát nữa ra ăn gì đó với anh."
Kassandra định từ chối, nhưng anh không để cô có cơ hội gồng gượng: "Khi nào tỉnh thì nhắn cho anh, anh sẽ gọi đồ ăn." Nói xong, anh lùi nửa bước, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cô có hơi bất lực, mở cửa ra thì thấy Apollo vẫn còn đứng đó.
"Em rửa mặt rồi ngủ chừng hai tiếng. Tám giờ em ra tìm anh."
Anh mỉm cười: "Ừ."
Thế nhưng khi Kassandra tỉnh lại thì đã hơn chín giờ rưỡi. Cô hoàn toàn không nghe thấy báo thức mình đã đặt. Cô bật dậy, khoác vội thêm một lớp ngoài lên bộ đồ ngủ rồi mở cửa lao ra ngoài.
Có tiếng nhạc văng vẳng – hình như là guitar.
Kassandra lần theo âm thanh lên tầng hai, dừng lại trước một cánh cửa. Cô suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra nhắn: "Xin lỗi! Em ngủ quên mất!"
Ngay sau đó, bên trong phòng có tiếng ding báo tin nhắn.
Tiếng guitar im bặt ngay lập tức.
"Anh ở ngay ngoài cửa."
Tiếng bước chân nhanh chóng tiến lại gần, cửa phòng mở ra.
"Em xin lỗi, em không nghe thấy báo thức..." Kassandra vội vàng lên tiếng trước.
Apollo bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô: "Ngủ đến sáng mai anh cũng không có ý kiến đâu."
Lúc này Kassandra mới nhận ra tóc mình còn chưa sấy khô đã đi ngủ, bây giờ chắc dựng hết lên rồi. Cộng thêm việc vội vã ra ngoài, áo khoác khoác lên bộ đồ ngủ, đúng là không thể nhìn nổi. Nói chung là... tình huống hiện tại hoàn toàn không giống những gì cô tưởng tượng cho buổi tối hôm nay.
Tất cả là tại kỳ thi Kinh tế học khốn kiếp.
Không, thừa nhận đi. Cứ dính đến Apollo là cô lại vụng về ra mặt.
Apollo nhìn cô thay đổi sắc mặt liên tục, cố kìm nụ cười bên môi, hỏi tỉnh bơ: "Ngủ đủ chưa?"
"Rồi."
"Vậy anh gọi đồ ăn?"
"Không cần đâu, em thật sự không đói," Kassandra nhanh chóng chuyển đề tài sang anh, "Hồi nãy anh đang chơi gì vậy?"
"Muốn nghe không?"
Ánh mắt họ giao nhau, giữ chặt vài giây.
Cả hai đều rõ ràng hàm ý kèm theo lời mời đó.
"Vì sao lại không?"
Kassandra bước vào phòng.