Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 212: Thuật Yểm Thắng (6)
Có lẽ vì đang là ban ngày, chúng sợ ánh mặt trời nên đều ngoan ngoãn co người lại, ôm gối, cuộn trong các góc phòng, ngủ yên lặng.
Cô đếm được tổng cộng mười bé, phân bố ở tám vị trí khác nhau và một đứa nằm chính giữa nhà.
Còn đứa cuối cùng…
Lương An Vãn nhìn qua, phát hiện đó là đứa duy nhất đã lớn – trông như tầm bảy tám tuổi.
Cơ thể nó toát ra âm khí dày đặc nhất, oán khí cũng nặng nhất.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đứa trẻ mở mắt từ cơn mộng mị, đôi đồng tử đỏ như máu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lương An Vãn đang đứng ngoài cửa.
Bất ngờ, nó nở một nụ cười quái dị, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn. Trong mắt nó tràn ngập sát ý, ngay cả âm khí quanh người cũng trở nên hỗn loạn, rung chuyển dữ dội.
Hứa Đô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sốt ruột hỏi: “Đại sư, vừa rồi cô nói cái gì mà ‘lời nguyền’ vậy?”
Lương An Vãn bình tĩnh thu ánh mắt lại, khuôn mặt không hề thay đổi, rõ ràng không bị đứa trẻ ma kia dọa sợ gì cả: “Là thuật yếm thắng.”
Nghe thấy một thuật ngữ lạ hoắc, Đồng Thiên Huy và Hứa Đô liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Đồng Thiên Huy ngơ ngác hỏi: “Đại sư, thuật yếm thắng là gì vậy?”
Lương An Vãn từ tốn giải thích: “Là một loại thuật cổ của các phương sĩ xưa, dùng để trấn áp hoặc khống chế người khác bằng cách nguyền rủa. Trong Lỗ Ban Kinh có ghi lại thuật mộc công áp thắng, mục đích là để nâng cao địa vị xã hội cho những người làm nghề thủ công ngày xưa. Nhưng cái tôi đang nói đến là một loại yếm thắng cực kỳ độc ác. Truyền thuyết nói rằng Khương Tử Nha từng dùng thuật yếm thắng, tạo hình nhân bằng cỏ để nguyền rủa giết chết đại tiên Triệt Giáo là Triệu Công Minh.”
Cô tiếp tục giải thích: “Các dạng yếm thắng thường gặp như: khắc phù chú lên hình nhân gỗ rồi giấu trong xà nhà, đến đêm sẽ dụ tà ma đến quấy phá cả nhà; hoặc như trong phim ảnh, thường thấy người ta cắm kim lên hình nhân mang bát tự của đối phương - điều này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến thọ mệnh, vận mệnh của người bị yểm.”
Thực ra, yếm thắng không thuộc đạo giáo mà bắt nguồn từ thuật vu cổ.
Trong lịch sử, vụ yếm thắng nghiêm trọng nhất chính là biến cố thời Tây Hán. Theo một số ghi chép, một sủng thần của Hán Vũ Đế đã chôn hình nhân khắc bùa chú trong đất cung điện để nguyền rủa. Hậu quả là anh em hoàng tộc chém giết lẫn nhau, Hán Vũ Đế nổi giận tàn sát hơn mười vạn người.
Ngay cả hoàng hậu A Kiều cũng bị liên lụy, cuối cùng bị phế truất.
Từ đó về sau, các triều đại đều nhất trí cấm tuyệt yếm thuật, dù là trong hoàng cung hay dân gian - tuyệt đối không được động đến loại tà thuật này.
Lương An Vãn cũng không ngờ rằng, xã hội hiện đại đạo giáo phát triển khó khăn như vậy, thế mà vẫn có kẻ sử dụng vu cổ.
Và thậm chí còn dùng thật vào thực tế!
Nếu cô không tình cờ phát hiện ra, rồi còn đích thân tới điều tra tận nơi thì mười đứa bé kia sẽ tiếp tục lớn lên trong trạng thái bị oán khí nuôi dưỡng... Đến một ngày có khi bầu trời thành phố này cũng bị oán khí đâm thủng mất.
Giọng nói của cô trở nên nghiêm túc.
Cô không hấp tấp xông thẳng vào nhà, mà dẫn theo Đồng Thiên Huy và Hứa Đô đi một vòng quanh căn nhà, sau đó mới cẩn thận rời khỏi khu dân cư.
Đồng Thiên Huy không hiểu chuyện, dè dặt hỏi: “Đại sư, sao vậy ạ?”
Anh ta nhíu mày, lo lắng liệu đạo hạnh của Lương An Vãn có đủ để hóa giải chuyện này hay không.
Cô lắc đầu: “Thuật yếm thắng này cực kỳ độc địa, không thể giải quyết trong một sớm một chiều được.”