Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 186: Phát trực tiếp bắt ma (12)
Khả năng rất cao chính là mục tiêu được ghi trong Vô Tự Thư - Lâm Nhược Tài.
Trước cửa phòng phẫu thuật giữa đêm khuya, vài người đang ngồi trên ghế nhựa màu xanh, đau đớn đến mức không thể kìm nước mắt.
“Bác đừng lo, bác sĩ mổ cho Tiểu Tài đều là chuyên gia giỏi, nhất định sẽ cứu được em ấy.”
“Tiểu Tài từ nhỏ đã khỏe mạnh, da dày thịt béo, chắc chắn sẽ vượt qua lần này. Nhưng mà bác gái, bác đừng khóc nhiều quá, coi chừng hỏng mắt đấy...”
Mấy người xung quanh không ngừng an ủi người phụ nữ trung niên ở giữa, cố gắng giấu đi nỗi bất an trong lòng, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc yếu đuối của bà.
“Tôi biết rồi.” Người phụ nữ nghẹn ngào đáp.
Bà không rời mắt khỏi cánh cửa phòng mổ đang đóng kín, ánh mắt đờ đẫn, trái tim đập loạn trong lồng ngực, có một dự cảm xấu cứ mãi lởn vởn không yên.
Người phụ nữ vỗ ngực, trong đôi mắt đỏ hoe chan chứa lo lắng và tức giận.
Bà hít mũi, khàn giọng nói: “Tôi đã nhắc nó bao nhiêu lần rồi, qua đường phải nhìn, đừng có dán mắt vào điện thoại... Nó cứ không nghe lời... Thằng bé này thật khiến tôi lo không yên lòng...”
Giọng bà khàn đặc vì khóc quá nhiều.
Bên phía đối diện hành lang cũng có một nhóm người ngồi, trông có vẻ không quen biết với gia đình người phụ nữ trung niên.
Một người đàn ông trong nhóm ấy, vẻ mặt đầy áy náy, bước đến gần: “Cô à, xin hãy yên tâm, tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí điều trị.”
Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn anh một cái, mím môi hồi lâu mới nặn ra vài từ qua kẽ răng: “Tôi biết... không phải lỗi của cậu, là Tiểu Tài vượt đèn đỏ trước...”
Nhưng biết là một chuyện, con trai bà - người mà bà nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, giờ đang nằm trong phòng mổ giữa ranh giới sống chết, khiến bà nhất thời không thể tha thứ cho người trước mặt. Bà đành quay đi, tránh ánh nhìn của anh.
Trong phòng livestream:
[Dù biết khả năng cao đây là kịch bản do streamer chuẩn bị trước, nhưng tim tôi vẫn muốn nhảy ra ngoài, chỉ mong không có chuyện gì xấu xảy ra!]
[Bố tôi cũng từng vào phòng mổ rồi không trở ra... Giờ nhìn thấy phòng mổ là lại hoảng loạn, PTSD luôn rồi.]
[Cầu mong người trong phòng mổ vượt qua hiểm cảnh, tai qua nạn khỏi, sau này ắt có phúc lớn.]
[Mọi người có quên cái dòng trong Vô Tự Thư rồi không? Người này vốn dĩ phải chết mà...]
[Aaa tôi toát cả mồ hôi! Bây giờ là 12:09 rồi kìa!]
Đột nhiên, đèn trong phòng mổ tắt phụt.
Hai nhóm người cùng lúc lao đến.
Người phụ nữ trung niên đầy hy vọng hỏi vị bác sĩ đầu tiên bước ra: “Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
Vị bác sĩ mồ hôi nhễ nhại, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn nghe rõ hơi thở nặng nề.
Anh ta im lặng rất lâu, không nói lời nào.
Sự im lặng kỳ lạ ấy lan ra, khiến ai nấy đều thấy bất an.
Người phụ nữ không chịu nổi áp lực, hai mắt đỏ rực, lao tới, định túm lấy cổ áo bác sĩ, hét lên: “Con tôi rốt cuộc sao rồi?!”
Lúc này bác sĩ mới nuốt khan, gương mặt đầy đau xót: “Xin lỗi... Chúng tôi đã cố hết sức.”
“!”
Một câu đơn giản như sét đánh ngang tai, khiến mọi người choáng váng, đứng không vững.
Người phụ nữ trợn trừng mắt, bàn tay buông lỏng, thân thể loạng choạng lùi về sau vài bước.
Ngay giây sau, mắt bà trắng dã, ngất lịm.
Người gây tai nạn cũng tái nhợt mặt, trong đầu chỉ vang vọng một ý nghĩ: Anh đã giết người rồi! Cuộc đời anh thế là chấm hết!
Bên ngoài phòng mổ rơi vào cảnh hỗn loạn.
Lương An Vãn ánh mắt lóe lên, tựa như lướt qua tất cả mọi người, xuyên qua tường, bước thẳng vào phòng mổ.
Tất cả thiết bị y tế đã được tắt, chỉ còn duy nhất một chiếc đèn lớn đầu giường vẫn còn sáng, soi rõ thân thể bê bết máu đang nằm bất động.
Các bác sĩ và y tá xung quanh ai cũng lộ vẻ đau buồn - rõ ràng là không thể cứu sống bệnh nhân, điều đó khiến họ rất khổ sở.
Lương An Vãn nhìn về phía bóng dáng trong suốt đang co mình ở góc tường, đưa tay ra: “Lâm Nhược Tài? Đi theo tôi.”
Đó là một thanh niên cao lớn, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, nét mặt đầy hoang mang.
Nghe thấy giọng nói, anh ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, khi ánh mắt chạm đến trang phục của Lương An Vãn và sợi xích khóa hồn quấn nơi cổ tay cô, sắc mặt lập tức tái nhợt, như chợt hiểu ra điều gì.
“Cô... cô là Hắc Bạch Vô Thường sao?”