Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 351: Chương 351

Phương Kỳ Thắng hỏi: “Em nói mấy thím trong khu người nhà này, tại sao lại có giác ngộ cao như vậy?”

Đinh Lệ Quyên trừng Phương Kỳ Thắng: “Trong khu người nhà này, giác ngộ thấp nhất chính là anh, chỉ có anh không muốn để vợ anh đi tham gia kỳ thi đại học.”

“Còn có phó doanh trưởng Hạ đâu!” Phương Kỳ Thắng nói.

Đinh Lệ Quyên trợn trắng mắt: “Ngày đó em có hỏi thăm qua rồi, là tự La Cầm không muốn đi, phó doanh trưởng Hạ biết La Cầm không muốn đi thi đại học, còn thở dài nhẹ nhõm một hơi đâu.”

Phương Kỳ Thắng nghe Đinh Lệ Quyên nói, như lâm đại địch.

Giọng điệu này của vợ anh ta, sao giống như là có quan hệ không tồi với La Cầm?

Phương Kỳ Thắng cảm thấy, vợ anh ta không thể thân thiết với cặp chị em thân thiết Ninh Kiều và La Cầm được.

Nếu không, rất có khả năng sẽ bị hai người kia dạy hư.

Thời gian càng thêm gấp gáp, Ninh Kiều một lòng học tập, lại không để tâm vào bất kì chuyện dư thừa nào khác.

Mỗi ngày, trong nhà đều an tĩnh, Giang Hành cùng hai đứa em, khi đi đường đều cố gắng hết sức không gây ra tiếng động, cung cấp hoàn cảnh học tập thanh tịnh nhất có thể cho cô.

Mỗi ngày Ninh Kiều đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Nhanh đến nỗi Ninh Kiều còn chưa chuẩn bị đầy đủ thì đã đến ngày thi.

Giáo uỷ suy xét đến các thí sinh đảo Thanh Bình nếu rời đảo đi thi, cũng không phải mỗi người đều có điều kiện vào ở nhà nghỉ cạnh điểm thi, mà ra đảo thì cần phải lên thuyền, tinh thần hay sức khoẻ đều chịu không nổi, bởi vậy xin sắp xếp điểm thi ngay tại trên đảo.

Trường trung học phổ thông quân khu trở thành điểm thi đại học, toàn bộ học sinh đều được nghỉ hai ngày, Giang Kỳ vui mừng vô cùng, sáng sớm liền khoe khoang với Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả nói: “Anh đừng vui vẻ quá sớm, sang năm sẽ đến lượt anh.”

Lời này căn bản không đả kích Giang Kỳ được.

Có mấy người có thể thi đậu đại học chứ? Đa số mọi người đều là làm nền.

Làm nền cho chị dâu nhỏ của cậu ấy!

Lời này, Giang Kỳ không thể nói trước mặt Ninh Kiều, bởi vì anh cả từng nhắc nhở, chị dâu nhỏ đã rất áp lực rồi, không thể lại tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô.

Buổi diễn tập của bộ đội vừa lúc trùng với ngày thi đại học, Giang Hành đã ra ngoài từ rất sớm.

Khi ra ngoài, Ninh Kiều đã ngồi trên bàn học, Giang Hành liền không quấy rầy, sợ ảnh hưởng đến trạng thái của cô.

Thi đại học là chuyện lớn của mỗi một thí sinh, tuy nói Ninh Kiều đã sớm quen với con đường đến trường trung học phổ thông quân khu, nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác, trước khi thi mấy ngày cô có đến cửa trường thi để làm quen địa hình, tính luôn thời gian đạp xe, không thể đến quá sát giờ, phải trừ hao một ít, nếu không thì quá gấp gáp.

Trước đó anh cả từng dặn dò, bởi vậy khi chị dâu nhỏ chuẩn bị xuất phát, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều rất an tĩnh.

Hai người bọn họ ở trong phòng không ra ngoài, chờ đến khi nghe thấy tiếng mở cửa của chị dâu nhỏ, mới lặng lẽ dò đầu ra khỏi phòng.

Giang Kỳ đã trưởng thành, đã không còn quá ỷ lại vào chị dâu nhỏ, sang năm sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, có lẽ cũng sẽ tham gia công tác, đến lúc đó cũng phải rời nhà.

Giang Quả Quả nhìn theo bóng dáng Ninh Kiều, lại có chút mất mát.

Từ năm cô bé chín tuổi, từ lúc chị dâu nhỏ gả vào nhà này, ngày nào hai chị em cũng ăn cơm cùng nhau. Dù là đến chỗ nào, cô bé cũng là cái đuôi nhỏ theo sát chị dâu nhỏ. Nhưng bây giờ, chị dâu nhỏ thi đậu đại học, sẽ đi xa nhà, mà còn đi rất lâu nữa.

Giang Quả Quả căn bản là không có hoài nghi chị dâu nhỏ không thi đậu đại học, từ lúc còn bé Giang Quả Quả đã biết, chị dâu nhỏ rất giỏi, làm bất cứ chuyện gì cũng thành công. Nếu chị dâu nhỏ không đậu đại học, vậy còn ai có thể thi đậu?

“Đừng buồn.” Giang Kỳ nói, “Nếu chị dâu nhỏ vào đại học, chúng ta nên mừng cho chị ấy.”

“Đương nhiên là em mừng cho chị dâu nhỏ!” Giang Quả Quả nói tới đây, ngẩng đầu nhìn trời, phiền muộn nói, “Nhưng ai buồn cho em đây?”

“Em bị sao vậy?”

“Chị dâu nhỏ vào đại học, anh với anh hai cũng tham gia công tác, trong nhà cũng chỉ có em với anh cả.”

Giang Quả Quả cường điệu: “Chỉ có em với anh cả!”

Mỗi ngày Giang Quả Quả đều phải đối mặt với anh cả.

Hơn nữa đến lúc đó, anh cả nhớ chị dâu nhỏ, phỏng chừng là không có sắc mặt tốt.

Trong mắt Giang Kỳ toát ra một tia thương hại.

Em gái đúng là quá đáng thương.

Đáng để đồng tình!

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận