Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 331: Chương 331

Ninh Kiều đã giải thích với mẹ Hạ rằng Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm không hợp nhau.

Nhưng mẹ Hạ phất tay: "Không đâu, có gì mà không hợp. Trước khi cưới, dì còn chưa gặp mặt cha của Vĩnh Ngôn, cha mẹ nói một câu, nhận sính lễ rồi cưới, sống với nhau mấy chục năm cũng chẳng có gì không hợp. Cháu nói cô gái La Cầm đó, ngoại hình và công việc đều xứng với Vĩnh Ngôn nhà dì, hai người trẻ gặp vài lần là quen, tình cảm sẽ nảy sinh."

"Dì ơi, bọn họ đã gặp nhau rồi, không chỉ một hai lần." Ninh Kiều nói.

Mắt mẹ Hạ sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi!"

"Chị dâu nhỏ." Giang Kỳ từ ngoài bước vào, nhìn thấy Ninh Kiều, gọi một tiếng, "Chị La Cầm đến rồi, nói là đã hẹn với chị ra biển chơi."

Lời của Giang Kỳ chưa dứt, cậu ấy đã đối diện với vẻ mặt dở khóc dở cười của Ninh Kiều.

Cậu ấy gãi đầu.

Chị dâu nhỏ làm sao vậy?

"Đồng chí La Cầm đến tìm cháu?" Mẹ Hạ cười tươi, "Mau đi đi."

Ninh Kiều không ngờ mẹ Hạ lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.

Cô nhanh chóng bước ra ngoài, còn mẹ Hạ cũng bước nhanh về hướng ngược lại, về nhà.

Ngoài sân, La Cầm nhìn thấy Ninh Kiều, cô ta vẫy tay.

Chỉ có dịp Tết, hai người mới có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đã hẹn nhau ra biển ngồi chơi. Tại sao lại chọn biển? Vì mấy ngày nay La Cầm bị người thân thúc ép đi xem mắt, cô ta không muốn đi, trong lòng rất phiền, ra biển thổi gió coi như giải tỏa.

Lúc này gặp mặt, La Cầm phát hiện Ninh Kiều có vẻ không ổn.

Ninh Kiều mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.

La Cầm tính tình nôn nóng, thúc giục: "Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu không nói, tối nay tôi không ngủ được."

"Có người muốn tôi giới thiệu đối tượng cho cô..." Ninh Kiều ngượng ngùng nói.

"Ai?"

La Cầm vừa mở miệng, liền thấy từ trong sân đi ra hai người.

Một là Hạ Vĩnh Ngôn, người kia rõ ràng là mẹ anh ta.

"Mẹ, mẹ kéo con ra đây làm gì?" Hạ Vĩnh Ngôn có chút khó chịu.

"Mọi thứ đã được sắp xếp hết rồi." Mẹ Hạ cười tươi, nhìn ra ngoài sân liền thấy Ninh Kiều, ngay sau đó nhìn thấy La Cầm.

Mẹ Hạ vừa thấy La Cầm, mắt sáng lên, kéo mạnh con trai về phía cô ta.

"Xem mắt?" La Cầm nhìn Hạ Vĩnh Ngôn, "Cô nói anh ta?"

Khóe miệng Ninh Kiều co giật.

Cô đành gật đầu.

La Cầm không ưa Hạ Vĩnh Ngôn, nhưng vì mẹ của anh ta rất nhiệt tình, cô ta không tiện quay lưng đi ngay.

Mẹ Hạ kéo Hạ Vĩnh Ngôn đến trước mặt La Cầm, thấy con trai mặt lạnh, liền vỗ đầu anh ta: "Cười lên."

Hạ Vĩnh Ngôn bị vỗ bất ngờ, ngớ người.

La Cầm nhìn thấy kẻ đối đầu của mình bị quê, cười phá lên.

Có mẹ Hạ chủ trì, Hạ Vĩnh Ngôn cũng nói được vài câu.

Ninh Kiều thấy vậy, lùi một bước, định lén lút rút lui.

Nhưng cô vừa quay người, Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm đồng thanh lên tiếng.

"Cô đứng lại."

Lưng Ninh Kiều cứng đờ, chậm rãi quay đầu, cười gượng gạo.

Mẹ Hạ cười lớn: "Hai đứa nói cùng một câu, thật ăn ý."

Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm không nói gì.

Ninh Kiều gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng là có ăn ý thật!"

——————————————

Tết năm nay, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả cười tít mắt.

Vì ông nội đã lì xì cho ba đứa chúng nó, tiền lì xì được gói trong giấy đỏ, sờ vào biết ngay không phải ít, ba đứa nói không nhận nhưng thực ra lại mở túi chờ ông nội bỏ vào.

Sau khi chia lì xì cho ba đứa nhỏ, đến lượt Giang Hành và Ninh Kiều.

Hai vợ chồng chỉ vào mũi mình: "Chúng cháu cũng có à?"

Đối với ông nội, cháu lớn đã lập gia đình cũng vẫn là trẻ con.

Bọ họ nói rằng gánh nặng không lớn, nhưng thực ra ăn mặc học hành của cả gia đình đều tốn tiền, chi phí này để bọn họ tự lo, ông nội không yên tâm. Vì thế, ông nội gói lì xì cho Giang Hành và Ninh Kiều cũng rất dày.

Ninh Kiều ngại không dám nhận, nhưng Giang Hành thì nhận ngay, còn phần của mình cũng đưa cho cô.

Anh biết, nhận số tiền này lại làm ông nội yên tâm hơn.

Những ngày ông nội ở khu người nhà quân khu trên đảo, Ninh Kiều nhận được thư gửi từ An Thành.

Thư nhà mẹ đẻ gửi, cô xem xong thư, từ trong phong bì rơi ra một bức ảnh.

"Đây là gì?"

"Ảnh gia đình à?"

"Wow! Chị dâu nhỏ, cháu chị dễ thương quá!"

Đây là một bức ảnh gia đình, Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ đứng phía sau, Ninh Chí Bình và Thường Phương Trạch ngồi phía trước, Thường Phương Trạch còn bế cháu nội trong lòng, trừ đứa nhỏ lần đầu thấy máy ảnh sợ đến mếu máo, mọi người đều cười tươi.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận