Bác Sĩ Diêm Là Đại Ma Vương

Chương 3: Chương 3

Năm 2017, Bắc Kinh.

Sáng sớm, khi mặt trời vừa mới ló ra một nửa, bên ngoài khoa Ngoại tổng hợp của bệnh viện đã tụ tập một đám đông.

Mọi người nghển cổ, nhìn vào trong phòng làm việc. Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt dữ tợn, hai tay chống hông, gào lên: “Diêm Mặc, cô ra đây cho tôi!”

Không lâu sau, Diêm Mặc, khoác áo blouse trắng, lười biếng bước ra từ gian phòng nhỏ, tựa vào bàn làm việc, cười nói: “Ồ, bà Đơn, chào buổi sáng.”

Nói xong, cô đi rửa mặt, rồi rót một cốc trà hoa cúc. Không nhanh không chậm cô tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn bà Đơn dữ dằn bước vào, miệng lảm nhảm mắng mỏ cô tiểu tam đáng ghét. Một tay bà ta giơ lên, muốn nắm lấy mái tóc đen của Diêm Mặc.

Diêm Mặc nhấp một ngụm trà, đợi cho tay của bà Đơn vừa chạm xuống, liền bắt lấy cổ tay của bà. Cô đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cắt ruột thừa cho chồng bà thôi mà. Chính ông ta quấn lấy tôi, ngày nào cũng gửi hoa gửi quà. Tôi có nhận không?”

Bà Đơn gào lên trong cơn cuồng loạn: “Diêm Mặc, nếu không phải cô mặc… như thế này…” Bà ta chỉ tay lên xuống người Diêm Mặc: “Ăn mặc kiểu này… chồng tôi làm sao mà động lòng cơ chứ?” Nuốt một ngụm nước bọt, bà lại quay sang đứng dạng ch@n như mấy người đàn bà lắm điều, vừa nói vừa chỉ vào đám người đứng xem ngoài cửa: “Nhìn cô ta đi, trông có giống bác sĩ không?”

Người bệnh qua lại ngày càng đông. Bà Đơn làm ầm lên như vậy khiến Diêm Mặc không thể tiếp tục tìm phòng được nữa.

“Phu nhân Đơn, tôi cảnh cáo bà,” cuối cùng Diêm Mặc cũng đứng dậy, hất mạnh cánh tay bà ta ra: “Tôi là người rất hay để bụng đấy.”

Chát! Một cái tát giòn tan giáng thẳng vào mặt Diêm Mặc.

Nhưng ngay giây tiếp theo, trên cả hai bên má của bà Đơn đã hằn rõ hai vết tát đỏ bừng, thậm chí khóe miệng còn rỉ ra một chút máu.

Bà ta luống cuống đưa tay ôm lấy má mình, rồi bỗng bật khóc nức nở: “Tôi nói cho cô biết, bố tôi là…”

“Tôi mặc kệ bố bà là ai. Tôi nhắc lại lần nữa: dành thời gian mà lo cho chồng mình đi, đừng có bực bội rồi trút hết lên đầu tôi.” Diêm Mặc vừa xoa má vừa nhìn lại mình trong gương, chỉnh sửa vài chỗ rồi thản nhiên lướt qua vai bà Đơn, bước ra ngoài.

Quả nhiên, bà Đơn đúng là có người chống lưng. Chiều hôm đó, viện trưởng đã tìm gặp Diêm Mặc. Cô cảm thấy thật uất ức: đường đường là một vị quỷ thần mang danh ở địa ngục, vậy mà lại bị loài người vừa vu oan vừa đánh đập, cuối cùng còn phải chịu sự khiển trách từ một con người khác.

Viện trưởng tuy hiền lành, nhưng lại quá nhút nhát. Ông đóng kín cửa sổ, cửa ra vào, như sợ có ai nhìn thấy. Sau đó, ông gọi Diêm Mặc đến bên bàn làm việc, khẽ khàng nói: “Tiểu Diêm, dù có tức giận đến đâu, cô cũng không thể đánh lộn với người nhà bệnh nhân được.”

Ông ta xòe tay, thở dài: “Hơn nữa, đó lại còn là… con gái của bí thư.”

“Nguyên bí thư đã về hưu,” Diêm Mặc chỉnh lại lời ông.

“Con bé này, sao lại lém lỉnh thế chứ.” Viện trưởng gõ nhẹ lên bàn, tỏ vẻ trách móc.

“Ây da, viện trưởng đại nhân, tôi biết lỗi rồi mà.” Diêm Mặc khoanh tay trước ngực, cười hì hì: “Chiều nay tôi còn có ca phẫu thuật, tôi đi trước đây.”

“Thời gian này cô đừng làm phẫu thuật nữa.” Viện trưởng nhìn quanh một lượt, thấp giọng nói: “Người đàn bà đó đúng là một mụ đàn bà hung hãn, tôi sắp bị bà ta làm phiền đến chết mất rồi, ngày nào cũng gọi điện tới.”

Diêm Mặc tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo. Ông Đơn vốn dĩ là người có quyền thế, được xem như “ông trùm” tại địa phương. Còn bà Đơn lại nổi tiếng là hung hãn. Bệnh viện nơi Diêm Mặc làm việc chỉ là một bệnh viện nhỏ ở Bắc Kinh, nếu có chút tai tiếng thì dễ dàng có nguy cơ phá sản.

Nghĩ đi nghĩ lại, viện trưởng chắc chắn đã bị bà Đơn đe dọa. Ông ta không lo Diêm Mặc bị bắt nạt, mà lại sợ bà Đơn bị Diêm Mặc “xử” quá nặng tay, dẫn đến việc bà ta bị dồn đến đường cùng rồi làm mất mặt bệnh viện. Cả hai phía ông đều không dám đắc tội, cuối cùng đành nghiến răng cắt nhường cơ hội duy nhất của bệnh viện để cử người đi học tập tại bệnh viện hạng ba ở Giang Lý cho Diêm Mặc.

“Tiểu Diêm, đây là cơ hội học tập hiếm có đấy! Bệnh viện Giang Lý phải nói là rất hoành tráng, thiết bị y tế vừa nhiều vừa hiện đại…” Viện trưởng thao thao bất tuyệt, suýt chút nữa đã biến bệnh viện Giang Lý thành bệnh viện số một thế giới trong lời mô tả của mình.

Nói đến đoạn xúc động, ông không kìm được mà rơi hai giọt nước mắt, vỗ vỗ lên tập tài liệu trên bàn, thở dài một cách đầy tiếc nuối: “Tiểu Diêm à, đây là cơ hội mà tôi phải vất vả lắm mới xin được, cô nhất định phải trân trọng nhé!”

Diêm Mặc cố nén cười, cuối cùng cũng rút được tập tài liệu từ tay viện trưởng, lật qua xem. Quả thực chế độ đãi ngộ rất tốt, hơn nữa, ở bệnh viện lớn, số người qua đời mỗi ngày chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Ban đầu, cô định ở lại Syria để tiếp tục thu hoạch linh hồn, nhưng tình hình ở đó quá hỗn loạn. Cô không muốn mình còn chưa đạt đủ hạn ngạch linh hồn đã mất mạng trước. Thế nên vừa có cơ hội, cô lập tức trở về nước.

Theo yêu cầu của ủy ban, cô phải thu hoạch đủ một nghìn linh hồn để chuộc lại lỗi lầm đã phạm. Hiện tại, chỉ còn thiếu một ít nữa, mà thời hạn chỉ còn lại hơn nửa năm. Cô nhất định phải tăng tốc.

“Được được, tôi nhất định sẽ chăm sóc kỹ lưỡng.” Diêm Mặc trịnh trọng vuốt v3 tập tài liệu như thể đó là báu vật. Viện trưởng đứng bên, khóe mắt lại trào thêm hai hàng lệ cảm động.

*

Tan làm, trước cổng bệnh viện xuất hiện một chiếc BMW. Từ trong xe, một cô gái trông khoảng hơn 20 tuổi, ăn mặc ngọt ngào bước ra. Vừa nhìn thấy Diêm Mặc, cô lao tới, ôm chầm lấy cô một cách đầy phô trương:

“Chủ nhân, em đến đón chị đây!”

Diêm Mặc nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô gái, xoa đầu cô đầy yêu thương: “Tiểu Thự, mấy tháng không gặp, lại cao thêm rồi.”

Tiểu Thự vốn là con chó ba đầu mà Diêm Mặc nuôi ở địa ngục, nhiệm vụ ban đầu của nó là trông coi Cổng Luân Hồi. Sau khi Diêm Mặc bị điều xuống nhân gian, Tiểu Thự cũng bị cấp trên điều tới Giang Lý.

Nghe tin Diêm Mặc được bệnh viện cử tới Giang Lý học tập, Tiểu Thự lập tức lái xe tới đón cô.

Trên đường đi, bản tính nói nhiều của Tiểu Thự lại trỗi dậy, không ngừng huyên thuyên. Từ những chuyện lớn nhỏ trong địa ngục cho đến phong tục tập quán ở Giang Lý, tất cả đều được nó kể rành mạch.

Cuối cùng, Tiểu Thự còn trịnh trọng đưa cho Diêm Mặc một cuốn “Cẩm Nang Sinh Tồn Ở Nhân Gian”, mắt rơm rớm như sắp khóc: “Chủ nhân, xã hội loài người thật hiểm ác, chị nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Diêm Mặc véo véo má Tiểu Thự, rồi quăng cuốn sách sang một bên: “Em có thể nghĩ cái gì có ích không?”

Tiểu Thự rên lên một tiếng, không dám nói thêm gì nữa.

Xuống khỏi cao tốc, chưa đầy nửa giờ sau đã đến bệnh viện Giang Lý. Hầu hết các bác sĩ trong bệnh viện đã tan ca, cửa chính đã bị khóa, chỉ có phòng cấp cứu bên cạnh vẫn còn chút ánh sáng le lói.

Tiểu Thự nhận được một cuộc gọi và phải đi giải quyết công việc, để lại xe và chìa khóa nhà cho Diêm Mặc, rồi vội vã biến thành một làn khói đen, nhanh chóng rời đi.

Diêm Mặc bước vào phòng cấp cứu, bên trong chủ yếu là các phụ huynh ôm con nhỏ. Thi thoảng, có xe cấp cứu dừng lại, kéo ra vài ba người bệnh đầy máu me. Và trên đầu của những người này, những con số liên tục nhảy múa, chúng cứ liên tục lăn qua lại trước mắt Diêm Mặc, theo hình thức đếm ngược.

Những con số này chính là thời gian còn lại của người sắp chết, thông báo thời điểm cuộc sống của họ sẽ kết thúc.

Cô đi vào trong phòng cấp cứu một lúc, rồi nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, Diêm Mặc mở điện thoại ra, là tin nhắn của viện trưởng. Gần nửa đêm rồi, viện trưởng vẫn không yên tâm, đặc biệt gửi một tin nhắn hỏi thăm cô.

Khi biết Diêm Mặc đã đến bệnh viện, ông lập tức yêu cầu cô đến khoa Ngoại tổng hợp để sắp xếp tài liệu, như thể ngày hôm sau cô sẽ làm mất mớ tài liệu quan trọng mang theo.

Diêm Mặc bị viện trưởng nhắc đi nhắc lại mãi đến mức không chịu nổi, đành phải hỏi một y tá và đi đến khoa Ngoại tổng hợp trong bóng tối.

Không ngờ, khoa Ngoại tổng hợp vẫn còn một tia sáng. Cửa văn phòng khép hờ, bên trong có tiếng động phát ra.

Diêm Mặc bị sự tò mò lôi kéo, nhẹ nhàng đẩy cửa và bước vào. Ánh sáng hắt ra từ một phòng nhỏ trong văn phòng, cô theo ánh sáng đi đến phía sau. Vừa đến gần, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang thay đồ.

Lưng anh lộ ra với những múi cơ săn chắc, đường nét mềm mại kéo dài đến thắt lưng, nơi chiếc đai quần siết chặt. Hai hố lưng sâu hun hút, làn da mịn màng và quyến rũ.

Diêm Mặc cầm tài liệu, nhưng không nhịn được nhìn thêm vài lần. Dù sao, trong bệnh viện, những cơ thể tươi tắn và quyến rũ như vậy luôn rất hiếm.

Mãi cho đến khi người đàn ông mặc xong áo phông và quay người, ánh mắt của họ bắt gặp nhau. Rõ ràng người đàn ông hơi ngẩn ra một chút.

Diêm Mặc liếc qua chiếc áo khoác trắng treo trên giá, rồi lại nhìn kỹ gương mặt của anh. Chẳng mấy chốc, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười.

Im lặng một lúc, Diêm Mặc đặt tài liệu xuống, lùi lại vài bước chuẩn bị rời đi. Cô vừa mới từ Bắc Kinh đến, lại còn có một linh hồn cần thu hoạch trong bệnh viện, thực sự không có hứng để diễn vở kịch cảm động gặp lại người xưa với anh.

Khi cô vừa định rời khỏi cửa, đột nhiên, tay của người đàn ông vươn qua, gần như chạm vào tai cô rồi vươn ra sau tường. Phòng riêng vốn đã chật hẹp, anh lại tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet.

Không khí trở nên tĩnh lặng, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng hít thở  gấp gáp của hai người.

Diêm Mặc tựa vào tường, ánh mắt cười nhẹ nhìn người đàn ông. Còn anh, khuôn mặt không hề biến sắc.

Cạch.

Ngón tay thon dài của anh chạm vào công tắc, ngay lập tức, cả căn phòng sáng lên. Khuôn mặt anh được ánh sáng trắng của đèn chiếu rọi, làm nổi bật vẻ đẹp lạnh lùng, tao nhã.

“Sao lại ở đây?” Câu nói này nghe như thể hai người đã quen biết nhau từ lâu.

Vì vậy, Diêm Mặc hỏi lại một câu: “Anh biết tôi sao?”

Anh đứng cao hơn Diêm Mặc, cúi mắt nhìn cô. Mất một lúc, anh mới từ từ nói: “Không biết.”

Diêm Mặc không kìm nén được cười một tiếng: “Bác sĩ Quý đúng là người có nhiều việc lớn mà hay quên.” Cô đưa tay lên, đầu ngón tay chỉ nhẹ vào môi của Quý Trạch: “Bác sĩ Quý, có phải mấy năm nay vận may của anh rất tốt không?”

Đôi môi của anh như một lớp băng mỏng, khi ngón tay ấm áp của Diêm Mặc chạm vào, liền tan chảy một phần. Cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa đến từng dây thần kinh của anh.

Khi Quý Trạch dừng lại, quay đầu tránh xa đầu ngón tay của cô, với vẻ mặt không cảm xúc, anh trả lời: “Đi đăng ký vào phòng cấp cứu, đi thẳng rồi rẽ phải.”

Diêm Mặc liếc nhìn đồng hồ, nháy mắt với anh: “Được, vậy tôi đi đăng ký thăm người quen cũ.”

Chưa kịp để Quý Trạch mở miệng thêm, cô đã nghiêng người rời khỏi khoa ngoại.

Cô xuống cầu thang, rẽ trái vào phòng phẫu thuật. Mùi thuốc khử trùng lan tỏa khắp hành lang, người thân bệnh nhân vô vọng tựa vào tường, ôm hy vọng, cùng nhau vượt qua nỗi đau.

Diêm Mặc lạnh lùng đứng ở cuối hành lang, nhìn vào bảng đèn. Khi đèn tắt, cô bước vào.

Xung quanh không có ai có thể nhìn thấy cô, ngoại trừ linh hồn đã khuất. 

Ngoài phòng phẫu thuật, tiếng khóc thảm thiết vang lên như xé tan không khí. Linh hồn đã khuất khẩn cầu Diêm Mặc: “Hãy để tôi ở lại thêm một chút nữa.”

Diêm Mặc lấy điện thoại ra, trên màn hình rõ ràng hiện lên thông tin chi tiết về linh hồn. Ánh mắt cô dừng lại ở một dòng chữ.

“Cô muốn ở lại thêm một lúc nữa sao?”

Linh hồn gật đầu: “Chỉ cần nửa ngày, tôi muốn tạm biệt con gái mình.”

“Vậy được.” Diêm Mặc ngẩng mắt lên, đuôi mắt hơi nhướn lên: “Chúng ta sẽ làm một giao dịch.”

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận