Bác Sĩ Diêm Là Đại Ma Vương
Chương 15: Chương 15
“Tay đã đỡ hơn chưa?” Diêm Mặc vô tình hỏi, ánh mắt liếc qua vai của Quý Trạch.
Quý Trạch đặt đũa xuống, nhấp một ngụm trà nóng: “Ừ.”
Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diêm Mặc, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở khóe miệng đang nhếch lên của cô.
“Diêm Mặc.” Anh lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”
Diêm Mặc chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn anh. Im lặng một lát, Diêm Mặc đưa tay chạm vào trán Quý Trạch: “Wow, bác sĩ Quý, anh không có bệnh chứ, lại muốn mời tôi ăn cơm?” Cô cười tùy ý: “Không phải là vì tối hôm qua, anh thích…”
Quý Trạch cắt ngang lời cô: “Nếu cô không muốn, vậy thì thôi.”
Tay của Diêm Mặc trượt từ trán xuống miệng của Quý Trạch: “Muốn muốn, hiếm khi thấy bác sĩ Quý chủ động hẹn người khác.”
Khóe môi của Quý Trạch khẽ cong lên, gạt tay của Diêm Mặc ra.
Từ trong phòng khám đột nhiên truyền ra tiếng hét xé ruột xé gan, sau đó, Từ Du Ninh ôm tay chạy ra: “Bác sĩ Diêm, em gái của cô là chó hả?”
Diêm Mặc liếc mắt nhìn, thấy Từ Du Ninh bị Tiểu Thự cắn một nhát, chưa đầy một lúc, đã sưng đỏ cả lên.
Tiểu Thự tủi thân đi theo sau anh ra ngoài: “Mặc Mặc, vậy mà anh ta lại đút ngón tay vào hoa cúc của em.”
“Má ơi!” Từ Du Ninh suýt chút nữa cũng khóc theo: “Đây là tôi đang kiểm tra, cô tưởng tôi thích đút ngón tay mềm mại của mình vào cái lỗ mà hàng ngày cô xả chất thải ra sao?”
“Anh chẳng nói gì với tôi, còn cười gian xảo nữa, rồi lại cứ…” Tiểu Thự nghẹn ngào hai tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Anh Trạch anh xem cô ta kìa.” Từ Du Ninh cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ Quý Trạch. Quý Trạch ôm hộp cơm lặng lẽ lùi vào trong mấy bước.
“Nào, để tôi xem.” Diêm Mặc kéo tay Từ Du Ninh lại, lật qua lật lại: “Cắn không nặng lắm.” Vừa nói, cô vừa mở tủ thuốc, lấy gạc và cồn iốt, đi đến ngồi xuống cạnh Từ Du Ninh: “Đưa tay ra đây.”
Từ Du Ninh ngoan ngoãn đưa tay ra, Diêm Mặc cúi đầu, khử trùng vết thương cho anh. Tiểu Thự cắn nhẹ, nhưng dù sao răng của nó cũng dính phải uế khí của oan hồn địa ngục, cắn một phát, Từ Du Ninh ít nhất cũng mất hai năm tuổi thọ.
Diêm Mặc quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Thự, Tiểu Thự giả bộ như không có gì xảy ra, quay người nhìn chữ trên tường: “Ừm, chữ này viết rất đẹp.”
“…”
“Đỡ hơn chưa?” Diêm Mặc vừa bôi thuốc vừa hỏi, rồi lại khẽ cong ba ngón tay, chạm vào mạch của anh, ngấm ngầm vận chút âm khí, rót vào trong cơ thể Từ Du Ninh, giúp anh kéo lại được nửa năm tuổi thọ.
Từ Du Ninh vừa định mở miệng trả lời, Quý Trạch đã lấy cái kẹp trong tay Diêm Mặc: “Để tôi.”
Từ Du Ninh nhìn Quý Trạch, “ồ” một tiếng, nháy mắt với Quý Trạch một cái chỉ có thể hiểu ý: “Vậy bác sĩ Diêm cô nghỉ ngơi đi.”
Diêm Mặc liếc nhìn đồng hồ: “Được, vậy tôi đi tìm phó viện trưởng Tào trước.”
Sau khi Diêm Mặc kéo Tiểu Thự đi, Từ Du Ninh thấy trong phòng khám không có ai, liền nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Quý ghen rồi hả?”
Quý Trạch ném kẹp xuống, rút khăn giấy khử trùng lau tay: “Thảo nào cậu bị bệnh nhân cắn.”
Từ Du Ninh quấn lấy Quý Trạch: “Anh thích điểm nào ở bác sĩ Diêm vậy? Có cần tôi giúp không?”
Quý Trạch mặt không cảm xúc.
Từ Du Ninh tiếp tục nhướn mày nói: “Cậu xem cậu kìa, biểu cảm cứng đờ thế này. Cái cứng này vô dụng, phải chỗ kia cứng mới được~”
Quý Trạch chấm cồn, ấn lên tay Từ Du Ninh, mặt không cảm xúc vặn vẹo: “Còn đau không?”
Từ Du Ninh nhét nửa bàn tay vào miệng, nghiến răng, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra: “Anh…anh Trạch, em sai rồi.”
*
Tào Viện vì bị Kỷ Thù thúc giục nhiều lần, sau khi thương lượng với chủ nhiệm Dương, bà đã sắp xếp Diêm Mặc tham gia vào ca phẫu thuật của bố Từ, hỗ trợ viện trưởng hoàn thành phẫu thuật.
Ngày mai bố Từ sẽ phẫu thuật, hôm nay Tào Viện mới thông báo cho cô về ca phẫu thuật này, tuy không phải là bác sĩ chính, nhưng dù sao bà cũng biết, Diêm Mặc chưa từng làm ca phẫu thuật lớn như vậy.
Bà rất mâu thuẫn: một mặt không hy vọng Diêm Mặc trở thành bác sĩ điều trị chính của Kỷ Thù, tham gia vào vũng nước sâu của nhà họ Kỷ; mặt khác, lại ít nhiều mong chờ Diêm Mặc có thể giúp chủ nhiệm hoàn thành ca phẫu thuật này.
Bà biết rõ Diêm Mặc và các bác sĩ ngoại khoa khác, không giống nhau.
Diêm Mặc nhận lấy tài liệu: “Phó viện trưởng Tào, tôi có thể nhận làm ca phẫu thuật này không?”
Tào Viện nói: “Bác sĩ Diêm, đây là sắp xếp của bệnh viện. Tôi biết là khó, nhưng tôi tin cô.”
Diêm Mặc nhớ lại chuỗi số trên đầu bố Từ, nghĩ đến, ngày tử vong cũng chính là ngày mai.
Cô gật đầu: “Được, vậy tôi đi xem bố Từ trước đây~”
Tào Viện nhìn Diêm Mặc cười nhẹ nhàng, tâm trạng cũng tốt hơn một chút: “Tài liệu đều ở trong đó rồi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bước ra khỏi văn phòng, bước chân của Diêm Mặc bắt đầu chậm lại. Cô nắm chặt một góc túi giấy, mặt mày nghiêm nghị.
Cuối cùng, vẫn là do sai sót của chủ nhiệm dẫn đến cái chết của ba Từ.
Đáng tiếc.
Cô lắc đầu, tiếp tục đi về phía phòng bệnh.
*
Trước giường bệnh, Từ Du Ninh đang gọt táo, kể chuyện gì đó khiến bố Từ cười ha hả; Quý Trạch khom lưng, kiểm tra khối u cho bố Từ.
Thấy Diêm Mặc bước vào cửa, họ theo bản năng dừng lại động tác trên tay.
“Phó viện trưởng Tào để tôi hỗ trợ chủ nhiệm phẫu thuật,” Diêm Mặc thấy Quý Trạch đang kiểm tra, lại nhớ đến chuyện Quý Trạch nửa đêm đến bệnh viện lén lấy bệnh án của bố Từ, đột nhiên đầu óc trống rỗng một lúc, rất lâu sau mới nói hết câu: “Ca phẫu thuật của bố Từ.”
Từ Du Ninh và Quý Trạch nhìn nhau.
“Bệnh viện thật là qua loa.” Từ Du Ninh không nhằm vào Diêm Mặc, chỉ là anh không thể hiểu nổi, tại sao lại để một bác sĩ không có kinh nghiệm phẫu thuật tham gia vào ca phẫu thuật của bố anh, huống chi còn là trợ lý chính.
Diêm Mặc không cười cũng không giận, nhìn thẳng vào Quý Trạch. Chờ đến khi Quý Trạch chú ý đến cô, cô mới giơ tay lên, yểu điệu vẫy tay: “Bác sĩ Quý cũng ở đây.”
Quý Trạch không nói gì, màu mắt trầm xuống.
Bố Từ nằm trên giường bỗng nhiên kêu lên một tiếng, Từ Du Ninh vội vàng cầm khăn giấy, lau khóe miệng cho ông: “Ông già đừng có động đậy lung tung.”
Ngón tay gầy guộc của bố Từ chỉ về phía Diêm Mặc: “Diêm… sư phụ? Là cô sao?”
“Ông già ông nói linh tinh gì đó.” Từ Du Ninh gượng gạo cười: “Đây là bác sĩ Diêm, người phẫu thuật cho bố, giỏi lắm đấy. Bố cứ yên tâm ha.”
Diêm Mặc thu lại nụ cười, chăm chú nhìn Từ Chấn Quốc.
“Không đúng” Bố Từ chống tay ngồi dậy: “21 năm… trước” Đồng tử ông đột nhiên phóng to: “Đúng rồi, tôi không nhớ nhầm, A Trạch.” Ông hoảng loạn cố gắng nắm lấy cánh tay của Quý Trạch. Quý Trạch đưa tay ra, ông nửa người dựa vào người Quý Trạch: “Mẹ con, chùa Thừa Ân ở sông… là cô ấy, nhất định là cô ấy. Cái vòng kia, A Trạch con xem lại đi.”
“Ông già đúng là phát điên rồi.” Từ Du Ninh cười ngại ngùng với Diêm Mặc: “Bác sĩ Diêm, ông già nhà tôi lú lẫn rồi.”
Quý Trạch vỗ nhẹ vào mu bàn tay của bố Từ: “Chú Từ, không phải cô ấy.”
“Con nhìn kỹ lại xem.” Bố Từ nói: “Sư phụ Diêm, không ngờ lâu như vậy rồi, cô vẫn không hề thay đổi.”
Môi của Diêm Mặc mím thành một đường thẳng, cô nhìn Quý Trạch, Quý Trạch cũng đang nhìn cô.
Vài giây sau, Quý Trạch bước lên trước, nắm lấy cổ tay Diêm Mặc. Nơi đó cứng đờ, cũng giống như vẻ mặt khó dò của Diêm Mặc.
Đến hành lang bên ngoài phòng bệnh, Diêm Mặc dựa vào tường bĩu môi: “Bố Từ đúng là xem phim truyền hình nhiều quá rồi.” Vừa nói, ánh mắt cô rơi vào tay của Quý Trạch, cười khẩy một tiếng: “Bác sĩ Quý, anh định nắm đến khi nào vậy?”
Quý Trạch không buông tay, ngược lại còn tiến thêm vài bước. Trong hành lang vắng vẻ, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Đuôi mắt Diêm Mặc nhướng lên: “Sao?”
“Ca phẫu thuật ngày mai.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Bác sĩ Quý, anh không tin tôi sao?” Diêm Mặc ngẩng đầu nhìn anh, hỏi ngược lại.
Quý Trạch cao hơn cô rất nhiều, khi đến gần cô, hơi thở và mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh tản ra, ấm áp bao bọc lấy cô, anh nói từng chữ một: “Ngày mai người vào phòng phẫu thuật làm bác sĩ chính, là tôi.”
Anh tin Diêm Mặc, mới nói cho cô biết.
Mí mắt Diêm Mặc giật giật, cúi đầu, ồm ồm nói: “Ngày mai anh đừng vào phòng phẫu thuật.”
“Cái gì?” Quý Trạch dừng lại.
Cô không ngờ lại là như vậy, người phẫu thuật cho bố Từ cuối cùng vẫn là Quý Trạch; vậy thì cuối cùng, bố của Từ Du Ninh sẽ chết trong tay anh.
Nhưng, cô không thể làm gì cả. Cô là quỷ sai, là quỷ thần của địa ngục. Trong lòng Diêm Mặc lặp đi lặp lại điều này.
Tim cô đột nhiên co rút lại, tay còn lại vươn ra, luồn vào lòng bàn tay của Quý Trạch. Đầu ngón tay Quý Trạch khẽ run, ánh mắt hóa thành một dòng nước dịu dàng.
Anh vốn dĩ lo lắng về kết quả của ca phẫu thuật đến thế.
Trong đầu trào lên cơn sóng lớn, anh theo bản năng dùng sức, kéo Diêm Mặc vào lòng mình. Đầu tựa vào hõm vai cô, tay ôm lấy lưng cô, siết chặt.
“Quý Trạch?” Diêm Mặc nhỏ bé thò đầu ra từ trong vai anh.
“Diêm Mặc.” Anh khẽ thì thầm: “Ngày mai sẽ thành công.”
Tay Diêm Mặc dừng lại không xa lưng anh, gượng cười: “Đương nhiên rồi bác sĩ Quý, tôi còn đang chờ anh thành công mời tôi ăn cơm.” Vừa nói, cô vừa không an phận vặn vẹo trong lòng Quý Trạch.
“Đừng động đậy.” Quý Trạch khàn giọng nói.
Diêm Mặc liền không nhúc nhích, tựa như một con gấu túi, cả trọng lượng cơ thể đều dồn lên người Quý Trạch.
Một lúc lâu sau, Quý Trạch buông cô ra. Tay đút túi, xoay người bước vào phòng bệnh.
Khứu giác của anh vốn rất nhạy, mùi hương của Diêm Mặc và thầy bói 21 năm trước quá giống nhau. Nhưng Diêm Mặc quả thực xấp xỉ tuổi anh, Quý Trạch chỉ có thể nghĩ, là do anh quá đa nghi.
*
Ca phẫu thuật của bố Từ có giá trị học tập rất cao, cộng thêm việc Diêm Mặc lại là đối tượng đang được bệnh viện xem xét. Tào Viện đặc biệt mời một vài bác sĩ có uy tín trong bệnh viện, cùng nhau đứng sau cửa kính theo dõi ca phẫu thuật của bố Từ.
Diêm Mặc thay đồ rửa tay rồi vào, bố Từ đã được gây mê, trước khi ngủ còn không quên lẩm bẩm: “Sư phụ Diêm, nhờ cô.”
Cô liếc nhìn dãy số trên đầu bố Từ, vẫn còn đang xoay chuyển nhanh chóng.
Thời gian từ khi Từ Chấn Quốc rời khỏi cõi đời, còn đúng hai tiếng đồng hồ.
Trong phòng phẫu thuật một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng các dụng cụ phẫu thuật va vào nhau lách cách trên tay y tá.
Theo kế hoạch ban đầu, Quý Trạch bước vào. Đeo khẩu trang phẫu thuật lên, quả thật không ai nhận ra.
“Dao mổ.” Anh đưa tay phải ra, hướng về phía y tá. Trong mắt, trong khoảnh khắc lại chỉ còn có Diêm Mặc.
Cô nhìn anh, chớp mắt, làm một động tác cổ vũ.
Trọng trách nặng nề trong lòng Quý Trạch, trong khoảnh khắc đã tan biến. Anh quay sang Từ Chấn Quốc:
“Ca phẫu thuật bắt đầu.”
Diêm Mặc lùi lại mấy bước, lặng lẽ nhìn Quý Trạch phẫu thuật. Động tác thuần thục, mỗi nhát dao đều tràn đầy tự tin.
Đúng vậy, ngoài anh ra, không ai có thể làm được ca phẫu thuật này.
Chỉ là
“Chủ nhiệm Dương, huyết áp bệnh nhân giảm đột ngột.”
“Chủ nhiệm Dương, thành mạch máu lớn bị vỡ.”
“Chủ nhiệm Dương…”