Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 584: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 269

"Tạ ơn Hoan ca!" Pháo Thiên Minh thuận tay học xong. Tiểu Lý phi đao
đến cấp 8: tỷ lệ tất sát tăng lên 8%. Nói cách khác, chỉ cần Pháo Thiên Minh
nhân phẩm không quá kém, phóng mười ba thanh phi đao sẽ có 104% tỷ lệ tiêu
diệt mục tiêu.
"Khổ cho ngươi dùng phi đao không trọn vẹn lâu như vậy. Nói thật là ta
cũng thấy ngại ngùng, nhưng hệ thống đại thần..." Lý Tầm Hoan nói đến giữa
câu, đột nhiên nhổ nửa cái bánh bao của mình ra, lập tức điên cuồng ấn vào các
huyệt đạo trên người: "Bánh bao... có độc."
"Hả?" Ba người Pháo Thiên Minh kinh hãi, chẳng lẽ gần đây còn có Lục
Độc Đồng Tử?
"Làm sao có thể?" Ba người Pháo Thiên Minh phát điên, lại lập tức quở
trách Lý Tầm hoan gần chết: "Hoan huynh, ngươi đâu có nói với chúng ta hắn
có đồng bọn."
Lý Tầm hoan phun ra một ngụm máu đen, lắc đầu hỏi Tinh Ảnh: "Ngươi có
phải đi sờ thi thể hắn không?"
"Đúng..." Ba người Pháo Thiên Minh đột nhiên sửng sốt, hóa ra người ta
còn hạ độc vào thân thể mình, Tinh Ảnh đã rửa sạch tay, nhưng đó là trước khi
chạm vào thi thể.
Tinh Ảnh lập tức hối hận hỏi: "Hoan ca, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Tầm Hoan cười khổ đáp: "Thấy máu là chết, đối với ta cũng tương tự.
Không ngờ chuyện sắp thành lại chết. Xem ra ta thật sự đã già rồi."
"Đều tại ta, đều tại ta. Hoan ca, ngươi phải cố gắng. Chúng ta lập tức đưa
ngươi đi gặp đại phu. Chử Trà quen biết thần y Vạn Xuân Lưu, xin ngài hãy cố
chống đỡ, ba chúng ta sẽ cõng ngươi đi."
"Không kịp đâu..." Lý Tầm ho mấy tiếng, nói: "Đường xá xa xôi, cho dù ta
phong tỏa huyệt đạo, nhưng trong nửa canh giờ chắc chắn phải chết... Các
ngươi đừng đau buồn, ta không trách các ngươi, trách nhiệm tiêu diệt Kim Tiền
bang chỉ có thể giao cho các ngươi. Chử Trà hãy cho ta vài chén rượu ngon,
cuộc đời ngắn ngủi, nhưng có thể quen biết ba vị anh hùng, ta Lý Tầm Hoan..."
Chưa dứt lời, lại ho ra một ngụm máu đen.
“Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ tuyệt đối không chết.” Tinh Ảnh quay sang
rống lên với Pháo Thiên Minh đang như không có chuyện gì: "Chử Trà, ngươi
cũng nên nghĩ cách đi, lát nữa độc khí công tâm, thần tiên cũng khó cứu."
"Độc khí công tâm?" Pháo Thiên Minh móc ra một viên thuốc nói: “Đã có
thuốc chữa tim hiệu quả tức thì!” Nói xong trực tiếp nhét vào miệng Lý Tầm
Hoan, nước mắt tuôn rơi như suối: "Có dời non lấp bể ta cũng không nỡ dùng,
Hoan ca, xem như làm lợi cho ngươi rồi."
Mã hỏi: "Thứ gì vậy?"
Hắn sẽ không ngu ngốc mà tưởng rằng đó thực sự là chữa tim hiệu quả tức
thì.
Pháo Thiên Minh đáp: "Thứ này không rõ tên tuổi, Diệp Cô Thành cho ta,
không chỉ có thể giải mọi loại độc trong thiên hạ, mà còn tăng thêm 30% kháng
độc, thực sự là thuốc tốt khi đang du lịch bên ngoài hay giết người diệt khẩu." Y
khóc lóc, thuốc này vốn rất quý, nhưng trước đây y vẫn không nhìn đến. Nhưng
bây giờ... lúc ấy hắn đáng lẽ phải nhìn nhiều vài lần, không có việc cứ lấy ra
ngắm không khéo có thể tăng thêm vài phần trăm kháng độc.
Mặc dù Diệp Cô Thành thích vui đùa với Pháo Thiên Minh nhưng đan dược
giải độc này là hàng thật giá thật. Lý Tầm Hoan ăn vào tuy nguyên khí vẫn bị
tổn thương, sắc mặt vẫn không phải tốt lắm, nhưng dù sao cũng coi như giữ
được một mạng. Quan trọng là Diệp Cô Thành không hiểu chút nào về Tây y,
cho nên giải độc đan tuyệt đối không có tác dụng phụ nào khác, không cần lo
lắng Lý Tầm Hoan sẽ bị tiêu chảy.
Trong lòng ba người chơi đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trấn số 1 đã thiếu
chút nữa khiến Lý Tầm Hoan bỏ mạng, tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trấn số hai... Không một bóng người.
Thật ra còn có người, chẳng qua nói không bóng người là không bóng dáng
dân chúng bình thường. Khi xe ngựa và ba người chơi đến nơi, một đống thịt
mỡ đang chờ đợi bọn họ trong trấn.
Sáu nữ nhân, sáu nữ nhân khổng lồ đáng sợ, sáu nữ nhân khổng lồ đáng sợ
đang ăn heo sữa. Đây chỉ là trò chơi, nếu không muốn tìm diễn viên kiểu này
cũng khó.
Ngồi giữa mười mấy cái chăn bông là cục thịt mỡ cao gần 2 mét, nặng
chừng nửa tấn, động một chút là mỡ toàn thân rung nhè nhẹ. Năm người kia tuy
khá hơn một chút, nhưng hai người cộng lại cân nặng cũng vượt quá nửa tấn.
Bên cạnh các cô còn có mười mấy thiếu niên tuấn tú đang hầu hạ các ả như chó.
Ngay cả Lý Tầm Hoan xuống xe cũng kinh ngạc há hốc mồm, từ trước đến
nay hắn chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quái đến thế.
"Lý Thám hoa?" Nữ nhân trong số đó hỏi.
Lý Tầm Hoan cười khổ nói: "Chính là ta, các hạ hẳn là Thổ Phiên Hoan Hỉ
tông Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát?"
Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát cười ha hả, thịt béo toàn thân lộn nhộn, thậm chí
chấn văng một thanh niên đang rót rượu cho ả: "Không ngờ Lý Thám hoa còn
biết ta. Đã có tiểu bằng hữu , hay là để tiểu bằng hữu tới chơi trước?" Người
chơi chính là Ngọc Đế, luôn được ưu tiên. Đương nhiên chịu chết cũng phải ưu
tiên. 

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận