Sau Khi Chết, Trở Thành Hồn Ma Được Kẻ Ác Nuôi Dưỡng
Chương 35: Không Muốn Làm Người
Trở lại xe, chân trời đã ửng chút ráng chiều, hắt vào trong xe một màu hồng nhạt.
Thẩm Chiếu Tuyết đặt Tiểu Triều Triều lên ghế phụ, rồi chợt nhận ra có gì đó không ổn, như vậy bé rất dễ bị ngã xuống.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Chiếu Tuyết đặt Tiểu Triều Triều vào cái hốc để cốc nhỏ bên cạnh ghế lái.
Để Triều Triều không bị cộm, anh còn lót thêm một lớp khăn lụa mềm mại.
Giống như một cái tổ nhỏ vậy.
Tạ Triều Triều chỉ cảm thấy mình bị người ta hết nhấc lên lại đặt xuống, mãi đến khi dừng hẳn, cậu mới vịn vào thành bên cạnh rồi thò đầu ra.
Hình như, nhỏ lại cũng không tệ lắm...... Lúc nào, ở đâu cũng có thể ngủ.
Tạ Triều Triều nhìn quanh bốn phía, cảm thấy môi trường thoải mái, liền rụt đầu về.
Tuy rằng xe của Thẩm Chiếu Tuyết có vẻ rất tốt, nhưng động cơ xe ít nhiều vẫn có chút rung.
Khi còn lớn, cậu gần như không cảm nhận được, nhưng giờ Tạ Triều Triều lại thấy rõ rệt.
Cậu do dự một chút, rồi vẫn nói, "Có ~ thể ~ không ~ lót ~ thêm ~ một ~ lớp ~ nữa ~"
Tạ Triều Triều nghe thấy giọng mình phát ra âm thanh điện tử, im lặng.
Hơn nữa, sau khi lái xe, hình như Thẩm Chiếu Tuyết rất khó nghe thấy tiếng của cậu.
【Ký chủ, phì, hay là cậu bò lên đùi vai ác đi, chắc là không xóc nảy thế này đâu.】
Giọng Tạ Triều Triều lạnh băng nhưng lại run rẩy, "Cậu ~ đang ~ cười ~ cái ~ gì ~ hả ~"
Cơ thể hiện tại của cậu hẳn là của con người, hơn nữa là cơ thể của chính cậu khi mười mấy tuổi.
Giọng Tạ Triều Triều so với khi còn là quỷ trong trẻo hơn nhiều, dù cố tình dọa hệ thống cũng không khiến người ta cảm thấy âm u.
Thiếu hiệu ứng đặc biệt quỷ khí dày đặc, uy hiếp của Tiểu Triều Triều gần như bằng không.
Thậm chí còn có chút đáng yêu, đặc biệt là cái giọng run run kia.
Hệ thống chẳng hề thấy sợ hãi, vẫn hạ giọng xúi giục Tạ Triều Triều, 【Tôi đang nghiêm túc đề nghị đấy.】
Tạ Triều Triều bị rung đến hơi khó chịu, tay cậu bám vào thành bên cạnh, hơi dùng sức, cuối cùng cũng nhấc được chân lên táp-lô.
Sau đó cậu bò sang bên cạnh rồi lật người lên.
Xe đi qua đoạn đường lầy lội xóc nảy một chút, Tạ Triều Triều không kiểm soát được mà va mạnh vào.
Cậu rơi xuống ghế của Thẩm Chiếu Tuyết.
Cũng may không rơi xuống đất, nếu không bị giẫm chết cũng không biết.
Thẩm Chiếu Tuyết cảm thấy chân bị Tạ Triều Triều chạm vào, nhưng đối phương không kêu nên chắc là không muốn nói cho anh biết.
Vì không biết Tiểu Triều Triều muốn làm gì, Thẩm Chiếu Tuyết không chạm vào bé, chỉ giảm tốc độ cẩn thận quan sát, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sau đó anh cảm nhận được vạt áo mình bị nắm lấy, nhóc con hai chân nhỏ xíu như đôi đũa đạp lên đùi anh, chậm rãi bò về phía trước.
"......" Thẩm Chiếu Tuyết im lặng một chút.
Tiểu Triều Triều cũng biết chơi thật, hóa ra là đang tập leo núi.
Mà con sâu bò đã sức cùng lực kiệt, Tạ Triều Triều không có chỗ bám, vất vả lắm mới lên đến đỉnh, chân vừa chạm mặt phẳng lại trượt một cái, rơi thẳng xuống giữa.
Giống như rơi xuống vực thẳm vậy, cũng may toàn là đồ mềm, không đau lắm.
Nhưng cảm giác thất bại trong gang tấc khiến Tạ Triều Triều rất tuyệt vọng.
Thẩm Chiếu Tuyết như thể mới chú ý đến cậu, cuối cùng cũng đạp phanh lại, bế cậu lên.
"Sao vậy Tiểu Triều Triều?" Thẩm Chiếu Tuyết lo lắng hỏi.
"Thứ nhất, tôi không tên Tiểu Triều Triều." Tạ Triều Triều bực bội lớn tiếng nói, "Thứ hai, động cơ xe anh rung làm tôi khó chịu."
Vốn dĩ giọng nhóc con nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve, thêm cái vẻ mặt cáu kỉnh chống nạnh lại đáng yêu đến mức tim Thẩm Chiếu Tuyết muốn tan chảy.
Trên đời này sao lại có một nhóc con tinh xảo đáng yêu như vậy chứ.
Thẩm Chiếu Tuyết lần đầu tiên có chút cảm kích thực lực của lão nhân không đủ.
Anh nhìn đến ngẩn ngơ, suýt chút nữa không nghe rõ yêu cầu của nhóc con.
Thẩm Chiếu Tuyết chậm rãi lấy lại tinh thần, đặt Tiểu Triều Triều bé xíu vào túi áo trước ngực.
"Như vậy thoải mái sao?" Thẩm Chiếu Tuyết dò hỏi.
Tạ Triều Triều cảm thấy mình như một con chuột túi mẹ đặt con chuột nhỏ vào túi ấp vậy, tay và đầu thò ra ngoài túi, thân thể được bao bọc bởi lớp vải mềm mại ấm áp.
Thật thoải mái......
Tạ Triều Triều lười biếng nằm treo mình, ngoài tiếng Thẩm Chiếu Tuyết nói chuyện gây rung động ra, nhịp thở lên xuống của anh ngược lại giống như nôi đưa.
Rất thích.
"Chỗ này là ngai vàng độc quyền của tôi, sau này anh ít nói chuyện thôi." Tạ Triều Triều nói rất có lý, bởi vì hiện tại cậu cảm thấy Thẩm Chiếu Tuyết nợ mình.
"Được." Thẩm Chiếu Tuyết ít lời mà ý nhiều, đại khái đoán được vì sao Triều Triều không muốn anh nói chuyện.
Đối với nhóc con mà nói, một chút động tĩnh và một chút âm thanh đều có ảnh hưởng rất lớn.
Thẩm Chiếu Tuyết im lặng suốt đường đi, thỉnh thoảng lại nhìn nhóc con trong ngực.
Ngủ thật say, có lúc suýt chút nữa bị xóc nảy văng ra ngoài, Thẩm Chiếu Tuyết lại vội nhét trở lại.
Về đến thành phố đã là 6 giờ sáng, chỉ còn vài cửa hàng 24 giờ còn mở cửa.
Thẩm Chiếu Tuyết đi mua chút đồ dùng mà Tạ Triều Triều có thể dùng được, trong lúc đó Triều Triều hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mà Thẩm Chiếu Tuyết càng đi dạo càng mua nhiều, gần như mỗi món đồ anh đều có thể tưởng tượng ra cảnh nhóc con sử dụng chúng.
Nhưng hiện tại anh có chút lo lắng, Hổ Tử còn nhận ra Tiểu Triều Triều không.
Lỡ nó coi là đồ chơi thì nguy hiểm.
Đến lúc đó có lẽ phải cách ly một chút.
Thẩm Chiếu Tuyết về đến nhà, Hổ Tử lập tức từ phòng ngủ chính chạy ra.
Nó vẫy đuôi, cọ cọ vào chân Thẩm Chiếu Tuyết, làm dính một ống quần đầy lông.
Còn không ngừng kêu meo meo, hình như có chút sốt ruột.
Thẩm Chiếu Tuyết cúi người xuống sờ sờ nó, "Đói bụng hả?"
Hổ Tử kêu một tiếng "ọc ọc", sau đó đột nhiên nhìn về phía Tiểu Triều Triều, lại kêu lớn hơn nữa.
Tạ Triều Triều cuối cùng cũng bị đánh thức.
Vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt mèo khổng lồ.
Đôi mắt tròn xoe đang nhìn chằm chằm cậu, mỗi lần há miệng kêu đều lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Giống như một con mãnh thú, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Tạ Triều Triều gọi một tiếng "Hổ Tử", muốn xem mèo con còn nhận ra mình không.
"Ục ục lộc cộc......"
Hổ Tử phát ra tiếng ngáy thoải mái, cái đầu to nghiêng sang dụi vào người Tạ Triều Triều.
Thẩm Chiếu Tuyết theo bản năng bất an dùng ngón tay ngăn lại một chút, lại không ngờ Hổ Tử động tác còn dịu dàng hơn ngày thường, hình như biết chừng mực.
Tạ Triều Triều thò nửa thân trên ra, hai tay sờ sờ bộ lông xù xì của Hổ Tử, miễn cưỡng ôm lấy cái đầu to của nó.
Lần đầu tiên vu.ốt ve mèo lớn, không ngờ lại sướng hơn ôm mèo nhỏ nhiều.
Tạ Triều Triều hứng thú, cậu chỉ huy Thẩm Chiếu Tuyết đặt mình lên lưng Hổ Tử.
Lông trên lưng mèo có hai lớp, bên dưới là một lớp lông tơ, bên trên là lớp lông dài bóng mượt xinh đẹp.
Tạ Triều Triều men theo lớp lông bò về phía trước, Hổ Tử vì cơ lưng khá nhạy cảm, không nhịn được rụt rụt da lông, nhưng dù vậy cũng không làm nhóc con ngã xuống.
Điều này khiến Thẩm Chiếu Tuyết hơi yên tâm.
Hổ Tử là một con mèo ngoan rất thông minh, ở nhà chưa bao giờ cào sofa hay rèm cửa.
Hiện tại cũng sẽ không bắt nạt Tiểu Triều Triều.
Thẩm Chiếu Tuyết yên tâm lấy từng món đồ mình mua sắm ra.
Trong lúc đó, nhóc con nằm bò trên đầu mèo.
Tạ Triều Triều nằm bò giữa hai cái tai nhỏ trên đầu mèo, tay cậu vừa vặn chạm đến hai cái ria dài trên lông mày Hổ Tử.
Cậu dừng một chút, dùng tay đẩy đẩy quá mức.
Mèo con rất nhạy cảm với ria của mình, lập tức đi lên quá mức.
Tạ Triều Triều đẩy ria bên phải, Hổ Tử lập tức rẽ phải.
Tạ Triều Triều:......!
Hay hay, giống như lái xe con vậy.
Vẫn là xe mèo lông xù xì.
Tạ Triều Triều cưỡi mèo càng lúc càng thuần thục điều khiển hướng đi, quanh quẩn khắp phòng.
Đợi Thẩm Chiếu Tuyết thu dọn xong, một người một mèo đã phối hợp hoàn toàn ăn ý.
Thẩm Chiếu Tuyết không nhịn được dùng điện thoại ghi lại một đoạn.
Cho đến khi Tạ Triều Triều cưỡi mèo con nhảy lên đùi anh.
Đầu mèo mang theo Tạ Triều Triều duỗi lại gần.
Tạ Triều Triều phẩy tay, cậu cau mày nói, "Sao mũi anh chảy máu vậy?"
Thẩm Chiếu Tuyết nghe vậy, mới phát hiện có gì đó không ổn.
Anh rút một tờ giấy, vẻ mặt mãn nguyện che lên mũi, "Không sao."
Hình ảnh này thật sự quá đáng yêu, Thẩm Chiếu Tuyết thậm chí chụp được cảnh mũi mèo dụi lên, nhóc con trên đó cũng nghiêng đầu ngơ ngác nhìn anh.
Thẩm Chiếu Tuyết cầm điện thoại chậm rãi, gửi ảnh chụp cho lão nhân.
Lão nhân:......? Cậu đang khoe khoang hả?
Thẩm Chiếu Tuyết: Chỉ là gửi một chút cận cảnh.
Lão nhân: Vừa nãy xem rồi còn gì, dùng cậu gửi à.
Lão nhân bị tiếng chuông đặc biệt làm giật mình, lập tức tỉnh táo xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả là một tấm ảnh chụp nhóc quỷ.
Khiến ông tức đến phát điên.
Cũng may không tìm ông gây sự.
Lão nhân định về ngủ tiếp, tiếng chuông lại reo.
Thẩm Chiếu Tuyết: Cậu ta ăn gì, có kiêng khem gì không?
Lão nhân:...... Cố gắng khỏe mạnh một chút, bé tí thế này mà ốm thì khó coi lắm.
Thẩm Chiếu Tuyết: Được 【nhóc con đang ở trên đĩa.jpg】
Lão nhân:......!!! Đừng có khoe con nữa!
Thẩm Chiếu Tuyết:? Ông thấy khó coi hả?
Lão nhân thật sự mệt mỏi, rất muốn chặn Thẩm Chiếu Tuyết.
Nhưng vẫn trung thực trả lời một câu "đẹp".
Sau đó lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Thẩm Chiếu Tuyết lại gửi thêm vài tấm ảnh, không nhận được phản hồi nữa.
"Tôi đói bụng!" Tạ Triều Triều ngồi trên đĩa kêu một tiếng.
Thẩm Chiếu Tuyết sờ sờ đầu nhỏ của cậu, "Vậy tôi đi nấu cơm, đừng chạy lung tung."
Tạ Triều Triều không phản ứng anh, nằm bò trên đĩa gà gật ngủ.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Chiếu Tuyết bưng ra một cốc sữa bò và một miếng bánh phô mai đã qua xử lý.
Tạ Triều Triều đi tới, đứng bên cạnh vừa ăn vừa kéo xuống.
【Xem ra số cậu là phải ăn cơm trên bàn rồi.】
"Câm miệng đi."
Bánh phô mai rất dai, cậu không để ý dùng sức quá mạnh, trực tiếp bay về phía sau.
Hổ Tử đang ngồi trên ghế nhanh mắt nhanh tay nhảy lên ngậm lấy dải lụa buộc sau lưng Tạ Triều Triều.
Sau đó "ô ô" mắng Thẩm Chiếu Tuyết.
Thẩm Chiếu Tuyết vốn dĩ cũng có thể nhận được, không ngờ Hổ Tử nhanh hơn một bước, anh đành phải xin lỗi cả Hổ Tử và nhóc con.
Thẩm Chiếu Tuyết lại đặt nhóc con lên, lấy con dao nhỏ ra, cắt bánh phô mai thành từng miếng nhỏ, để Tạ Triều Triều có thể cầm ăn.
Cơ thể Tạ Triều Triều quá nhỏ, ăn hai miếng đã no rồi.
Cậu hơi nghẹn, liền vỗ vỗ cốc sữa bò, ý bảo mình muốn uống sữa.
Thẩm Chiếu Tuyết thò tay ra, đặt Tạ Triều Triều ngồi lên lòng bàn tay, rồi đưa đến trước mặt cậu.
Cái ống hút dẹt này hút rất dễ, Tạ Triều Triều cũng có thể hút được, miệng cũng không cần há to quá.
Là Thẩm Chiếu Tuyết vừa mới cố ý mua.
Tạ Triều Triều không nghĩ nhiều, cố gắng hút một ngụm lớn.
Nhưng sữa bò lên quá nhiều, cậu nuốt không kịp, theo bản năng buông miệng ra.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, nhóc con bị vài giọt sữa bò đổ ướt hết.
Nhóc con ướt dầm dề sữa bò xị mặt quay sang, hung dữ trừng mắt Thẩm Chiếu Tuyết.
Thẩm Chiếu Tuyết không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng mang đến một cái chén nhỏ, đổ nước ấm vừa phải trước mặt Tạ Triều Triều.
Anh dỗ dành như dỗ trẻ con, "Vào rửa ráy đi."
Tạ Triều Triều im lặng vài giây, cậu hơi ngại ngùng vì cái điểm mấu chốt kia.
Nhưng lúc vừa được sống lại cũng đã nhìn thấy rồi......
Tạ Triều Triều hung hăng trong lòng, cởi bỏ lớp vải trên người, cố gắng lật người vào trong chén.
Đáy chén đối với nhóc con mà nói vừa dốc vừa trơn như sườn núi, Tạ Triều Triều không đứng vững ngã vào sặc một ngụm nước.
Cũng may Thẩm Chiếu Tuyết vẫn luôn quan sát cậu, nhanh chóng vớt cậu ra.
Thẩm Chiếu Tuyết vẻ mặt lo lắng, "Không sao chứ Tiểu Triều Triều."
Tạ Triều Triều nhìn bộ dạng trầ.n t.rụi của mình, cả người lẫn mặt đều đỏ bừng.
"Nước nóng quá hả?" Thẩm Chiếu Tuyết thấy nhóc con như tôm luộc, dùng đầu ngón tay chấm chấm nước.
...... Đây là sự sỉ nhục tột độ.
Tạ Triều Triều mặt đen lại, cậu cố gắng vung vẩy tứ chi, "Để tôi xuống bồn tắm."
Thẩm Chiếu Tuyết không dám không nghe, vội vàng thả nhóc con vào.
Anh chạy vào bếp lấy cái bình sữa nhỏ mà mình mua cho mèo con bú, đổ sữa bò vào.
Cái bình sữa này miệng rất nhỏ, chắc là không đến mức lại làm Triều Triều sặc.
Tạ Triều Triều tự mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó tự bò ra khỏi chén nhỏ, lau khô người trên lớp vải.
Lại không có quần áo mặc, liền xé một tờ giấy ăn quấn quanh người.
Thẩm Chiếu Tuyết đi ra, trên tay cầm một cái bình sữa nhỏ bằng ngón tay cái.
Tạ Triều Triều ngẩn người, cho Hổ Tử bú sao?
Cậu nghĩ vậy, Thẩm Chiếu Tuyết mặt mang nụ cười ôn hòa, đưa bình sữa nhỏ về phía cậu.
Tạ Triều Triều:......
Hình như cũng không muốn làm người cho lắm thì phải làm sao.