Mùa Tuyết Năm Trước - Lật Liên
Tác giả:
Lật Liên
Đánh giá
0/5
Số Chương
71
Lượt Xem
145
Theo Dõi
0
Trạng Thái
Full
Chương Mới Nhất
nội dung truyện Mùa Tuyết Năm Trước - Lật Liên
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Song hướng yêu thầm, 1v1, Thị giác nữ chủ.
Văn Án
- Còn gọi là 《Bị tình cũ phát bệnh nhốt vào căn phòng nhỏ》《Ông bố mất trí nhớ luôn muốn làm cha dượng》
【Nữ chính nhìn có vẻ ngốc trong văn án, thực ra lý trí thông minh thật】
【Nam chính nhìn có vẻ lạnh lùng bất thường trong văn án, thực ra rất dịu dàng sâu nặng】
-
Mười năm trước, khi bị Quý Từ bỏ rơi, Trình Âm và anh sống chung trong một căn phòng trọ, có thể coi là nương tựa lẫn nhau.
Tiếc thay mối duyên này là cô cưỡng cầu, tự nhiên không kết trái ngọt. Anh lặng lẽ ra đi, biến mất trong một ngày tuyết rơi.
Nhiều năm sau gặp lại, cô là bà mẹ đơn thân khó khăn lắm mới tìm được việc làm; anh là phó tổng giám đốc trẻ nhất của tập đoàn.
Dù nói là cấp trên cấp dưới, khoảng cách giữa họ thực sự quá xa.
Trình Âm biết rõ năm xưa mình rất đáng ghét, vì vậy luôn nghiêm túc giữ khoảng cách trong công việc.
Lịch sự, xa cách, mở miệng là "ngài", cố gắng giữ đúng bổn phận một nhân viên.
Nhưng anh thì lại không còn giữ bổn phận gì cả.
Ngày hôm đó, ánh đèn nơi cửa ra vào rọi xuống từ trên cao, bị dáng anh che khuất, bóng đen cao lớn tựa ngọn núi sắp đổ.
Quý Từ gạt bỏ vẻ điềm tĩnh thường ngày, áo sơ mi ướt đẫm, mở hết cúc, khiến cô chẳng biết đặt ánh mắt vào đâu, đành ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
"Ngài làm gì vậy?" Cô cố giữ bình tĩnh.
Anh cười lạnh: "Phải là anh hỏi em mới đúng."
"Khách sạn là do em đặt?"
Trình Âm:... Đúng là vậy.
"Cúc áo là do em mở?"
Trình Âm:... Cũng chẳng sai.
Dáng vẻ cô muốn giải thích nhưng chẳng thể, trong mắt anh chẳng khác gì nhận tội.
Đã nhận tội thì phải chịu phạt. Anh trầm giọng chất vấn: "Anh hỏi em, cứ luôn luôn đưa anh đến nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Trước khi bị cơn bão nhấn chìm hoàn toàn, Trình Âm thoáng ngỡ ngàng.
Anh vừa nói gì cơ? "Luôn luôn"?
Mười mấy năm không gặp, cô làm gì có cơ hội mà thực hành cái "luôn luôn" ấy?
Rốt cuộc là cô không tỉnh táo, hay anh có bệnh thật?
Cuộc đời hạnh phúc của Trình Âm kết thúc vì một bức ảnh nặc danh: Cha cô chụp chung với nhân tình và đứa con riêng.
Ngay sau đó, cô gặp một vụ hỏa hoạn suýt lấy mạng mình, người mẹ luôn lạc quan lý trí để lại thư tuyệt mệnh rồi tự sát vào ngày sinh nhật của cô, người anh trai từng nương tựa bỗng dưng bỏ đi không lời từ biệt.
Mười năm lẻ loi, cô kiên cường trưởng thành, chôn chặt ký ức đau thương.
Thế nhưng khi người xưa quay lại, câu chuyện lại mở ra, màn sương dần tan biến, câu trả lời sẽ tự hiện rõ, chờ cô đào bới khám phá.
Cô nghĩ đôi mắt bẩm sinh có vấn đề là nguồn cơn bi kịch.
Nào ngờ đó lại là minh chứng rằng cô luôn được yêu thương.
Hướng dẫn đọc
· Không phải anh em ruột, mượn motif ở nhờ, nữ chính được nam chính nuôi lớn lúc nhỏ.
· Nữ chính không biết đứa trẻ là con nam chính, nam chính cũng vậy, có lý do cả.
· Hai người không biết họ có tình một đêm, đều có lý do.
· Nữ chính không tùy tiện quyết định sinh đứa bé, có lý do.
· Nam chính năm xưa không phải tự ý bỏ đi, có lý do.
· Mọi điều kỳ lạ đều liên quan đến một vụ án cũ.
· Một số tình tiết lấy cảm hứng từ nghiên cứu sinh học và y khoa.
· Nam chính từ đầu đến cuối có lý do đầy đủ và cần thiết để không thể thổ lộ tình yêu.
· Thực tế, văn phòng, hơi hướng trinh thám.
· Cô con gái siêu siêu siêu đáng yêu.
· 1v1, kết thúc HE, không ngược không ngược không ngược, rất nhẹ nhàng vui vẻ thật đấy.
Tag: Đô thị, gương vỡ lại lành, hợp đồng tình yêu, công sở, hiện thực, bé cưng.
Nhân vật chính: Quý Từ và Trình Âm – Nhân vật phụ: Trình Lộc Tuyết
Tóm tắt: Thì ra là gương vỡ lại lành còn mang theo "bảo bối".
Ý tưởng: Tôn vinh những người mẹ và các nhà khoa học y sinh.
Văn Án
- Còn gọi là 《Bị tình cũ phát bệnh nhốt vào căn phòng nhỏ》《Ông bố mất trí nhớ luôn muốn làm cha dượng》
【Nữ chính nhìn có vẻ ngốc trong văn án, thực ra lý trí thông minh thật】
【Nam chính nhìn có vẻ lạnh lùng bất thường trong văn án, thực ra rất dịu dàng sâu nặng】
-
Mười năm trước, khi bị Quý Từ bỏ rơi, Trình Âm và anh sống chung trong một căn phòng trọ, có thể coi là nương tựa lẫn nhau.
Tiếc thay mối duyên này là cô cưỡng cầu, tự nhiên không kết trái ngọt. Anh lặng lẽ ra đi, biến mất trong một ngày tuyết rơi.
Nhiều năm sau gặp lại, cô là bà mẹ đơn thân khó khăn lắm mới tìm được việc làm; anh là phó tổng giám đốc trẻ nhất của tập đoàn.
Dù nói là cấp trên cấp dưới, khoảng cách giữa họ thực sự quá xa.
Trình Âm biết rõ năm xưa mình rất đáng ghét, vì vậy luôn nghiêm túc giữ khoảng cách trong công việc.
Lịch sự, xa cách, mở miệng là "ngài", cố gắng giữ đúng bổn phận một nhân viên.
Nhưng anh thì lại không còn giữ bổn phận gì cả.
Ngày hôm đó, ánh đèn nơi cửa ra vào rọi xuống từ trên cao, bị dáng anh che khuất, bóng đen cao lớn tựa ngọn núi sắp đổ.
Quý Từ gạt bỏ vẻ điềm tĩnh thường ngày, áo sơ mi ướt đẫm, mở hết cúc, khiến cô chẳng biết đặt ánh mắt vào đâu, đành ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
"Ngài làm gì vậy?" Cô cố giữ bình tĩnh.
Anh cười lạnh: "Phải là anh hỏi em mới đúng."
"Khách sạn là do em đặt?"
Trình Âm:... Đúng là vậy.
"Cúc áo là do em mở?"
Trình Âm:... Cũng chẳng sai.
Dáng vẻ cô muốn giải thích nhưng chẳng thể, trong mắt anh chẳng khác gì nhận tội.
Đã nhận tội thì phải chịu phạt. Anh trầm giọng chất vấn: "Anh hỏi em, cứ luôn luôn đưa anh đến nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Trước khi bị cơn bão nhấn chìm hoàn toàn, Trình Âm thoáng ngỡ ngàng.
Anh vừa nói gì cơ? "Luôn luôn"?
Mười mấy năm không gặp, cô làm gì có cơ hội mà thực hành cái "luôn luôn" ấy?
Rốt cuộc là cô không tỉnh táo, hay anh có bệnh thật?
Cuộc đời hạnh phúc của Trình Âm kết thúc vì một bức ảnh nặc danh: Cha cô chụp chung với nhân tình và đứa con riêng.
Ngay sau đó, cô gặp một vụ hỏa hoạn suýt lấy mạng mình, người mẹ luôn lạc quan lý trí để lại thư tuyệt mệnh rồi tự sát vào ngày sinh nhật của cô, người anh trai từng nương tựa bỗng dưng bỏ đi không lời từ biệt.
Mười năm lẻ loi, cô kiên cường trưởng thành, chôn chặt ký ức đau thương.
Thế nhưng khi người xưa quay lại, câu chuyện lại mở ra, màn sương dần tan biến, câu trả lời sẽ tự hiện rõ, chờ cô đào bới khám phá.
Cô nghĩ đôi mắt bẩm sinh có vấn đề là nguồn cơn bi kịch.
Nào ngờ đó lại là minh chứng rằng cô luôn được yêu thương.
Hướng dẫn đọc
· Không phải anh em ruột, mượn motif ở nhờ, nữ chính được nam chính nuôi lớn lúc nhỏ.
· Nữ chính không biết đứa trẻ là con nam chính, nam chính cũng vậy, có lý do cả.
· Hai người không biết họ có tình một đêm, đều có lý do.
· Nữ chính không tùy tiện quyết định sinh đứa bé, có lý do.
· Nam chính năm xưa không phải tự ý bỏ đi, có lý do.
· Mọi điều kỳ lạ đều liên quan đến một vụ án cũ.
· Một số tình tiết lấy cảm hứng từ nghiên cứu sinh học và y khoa.
· Nam chính từ đầu đến cuối có lý do đầy đủ và cần thiết để không thể thổ lộ tình yêu.
· Thực tế, văn phòng, hơi hướng trinh thám.
· Cô con gái siêu siêu siêu đáng yêu.
· 1v1, kết thúc HE, không ngược không ngược không ngược, rất nhẹ nhàng vui vẻ thật đấy.
Tag: Đô thị, gương vỡ lại lành, hợp đồng tình yêu, công sở, hiện thực, bé cưng.
Nhân vật chính: Quý Từ và Trình Âm – Nhân vật phụ: Trình Lộc Tuyết
Tóm tắt: Thì ra là gương vỡ lại lành còn mang theo "bảo bối".
Ý tưởng: Tôn vinh những người mẹ và các nhà khoa học y sinh.
Danh sách chương truyện Mùa Tuyết Năm Trước - Lật Liên
- Chương 1: Mùa đông luôn có tuyết rơi, chỉ là không nên rơi vào đêm nay
- Chương 2: Một bóng dáng quen thuộc lướt qua
- Chương 3: Dù sao thì cũng chẳng thể tệ hơn được nữa
- Chương 4: Hợp đồng lao động tạm thời
- Chương 5: Trốn tránh thực tại
- Chương 6: Cô nhận ra bờ vai rộng và cơ lưng của anh
- Chương 7: Tôi biến ra từ không khí
- Chương 8: Vị thần tiên tầng 18 lại xuống trần gian
- Chương 9: Mắt em, bây giờ vẫn chưa tốt sao?
- Chương 10: Quý Từ là tâm ma của cô
- Chương 11: Nếu một ngày nào đó tái ngộ...
- Chương 12: Mùa hè mang tên anh
- Chương 13: Đây chính là sân khấu của cô
- Chương 14: Không sao rồi, Tri Tri
- Chương 15: Cậu có bạn không?
- Chương 16: Một gia đình ba người
- Chương 17: Từ ngày đó, anh dừng lại việc vô ích suốt nhiều năm qua
- Chương 18: Em hối hận vì điều gì?
- Chương 19: Con tôi không có hộ khẩu
- Chương 20: Vậy nên, con sắp có bố dượng mới đúng không?
- Chương 21: Nói em cũng có kế hoạch riêng
- Chương 22: Vậy khi nó biến mất, anh đã ở đâu?
- Chương 23: Cô đang được Quý Từ ôm từ phía sau
- Chương 24: Tri Tri, buông ra!
- Chương 25: Nhưng tình yêu cũng có thể hóa thành thù hận
- Chương 26: Độ tuổi đẹp của tình bạn thuở thiếu niên
- Chương 27: Đủ để bao bọc cô hoàn toàn trong lòng mình
- Chương 28: Tôi đổi ý rồi, không muốn để cô ấy lấy người khác nữa
- Chương 29: Tri Tri, lại đây!
- Chương 30: Luôn luôn đưa Tam ca đến những nơi như thế này
- Chương 31: Nếu anh chạy chậm một chút thôi, sẽ chẳng bao giờ bắt kịp được
- Chương 32: Đèn sân khấu đã tắt, chú hề nên kết thúc màn diễn của mình
- Chương 33: Nếu thật sự không giải quyết được, hãy tìm đến Tam ca
- Chương 34: Lại đây, Tri Tri
- Chương 35: Khóc to lên
- Chương 59: Ngủ ngon, Tri Tri
- Chương 60: Trong nhà chúng ta, mẹ lúc nào cũng đúng
- Chương 61: Một câu hỏi trắc nghiệm... Với một đáp án duy nhất
- Chương 62: Thậm chí không biết chú rể của cô yêu cô đến nhường nào
- Chương 63: Anh trốn chạy trong một ngày tuyết rơi
- Chương 64: Vứt được không?
- Chương 65: Một người mỗi ngày đều nghĩ đến cách sắp xếp hậu sự của mình
- Chương 66: Xem ra đã gặp phải khắc tinh
- Chương 67: Số phận đối với anh vừa tàn nhẫn, lại vừa dịu dàng
- Chương 68: Trong bức tranh tương lai của cô, chưa bao giờ có hình bóng của anh
- Chương 69: Ngay cả tiền cưới vợ cũng nằm trong đó
- Chương 70: Một chút trách nhiệm này anh cũng không chịu gánh cho em sao?
- Chương 71: Em... Ngoan một chút
- Chương 72: Đúng rồi, bây giờ cậu có bạn gái không?
- Chương 73: Cô dung túng anh, để anh làm mọi thứ điên cuồng với cô
- Chương 74: Anh thật ra... Cũng yêu em, đúng không?
- Chương 75: Thật giống với người đàn ông đó
- Chương 76: Em đã thấy ảnh đính hôn của hai người rồi!
- Chương 77: Chẳng vì ai mà thay đổi
- Chương 78: Nói rằng anh muốn em rời đi
- Chương 79: Gánh cả thân xác tàn tạ này để chiến đấu đến phút chót vì cô
- Chương 80: Mật mã là 091214
- Chương 81: Xã hội mẫu hệ mới chính là con đường đúng đắn của nhân gian
- Chương 82: Phân tích DNA và di truyền học Mendel
- Chương 83: Chú Lưu này, là người như thế nào?
- Chương 84: Hôm nay ba con về nhà nào?
- Chương 85: Vậy mà lại nhận được một tình yêu thuần khiết và mãnh liệt đến thế
- Chương 86: Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ
- Chương 87: Nếu không tránh xa, anh sẽ làm điều sai lầm
- Chương 88: Quan trọng nhất - Công khai với tình địch
- Chương 89: Một người đàn ông đẹp trai thế này nói rằng muốn theo đuổi cô
- Chương 90: Chỉ còn người đàn ông sau lưng cô và nhịp tim kiên định của anh
- Chương 91: Ngốc đúng là có thể lây nhiễm
- Chương 92: Từ "em gái tôi" trở thành "cô gái của tôi"
- Chương 93: Tất cả của anh đều xoay quanh em, không cần nghi ngờ
- Chương 94: Câu chuyện về cô Trình nhỏ [Hoàn toàn văn]