Long Uy Chiến Thần
Chương 49: Tiễn biệt
Lê Uy Long sững sờ, anh cảm nhận được đôi môi mềm mại ấm áp và ngọt ngào của Chu Nhược Mai đang áp lên môi mình. Khi anh vừa định phản ứng lại, Nhược Mai đã nhanh chóng rời ra.
"Sao.... sao em lại làm vậy? Phải để anh chuẩn bị tâm lý trước đã chứ!" Lê Uy Long ngượng nghịu mím môi để cảm nhận chút dư vị còn sót lại.
Đây là việc thân mật nhất giữa anh và Chu Nhược Mai kể từ khi kết hôn cách đây ba năm.
Lúc này, Chu Nhược Mai cũng đã nhận thức được hành động táo bạo của mình, cô đỏ bừng mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó trên mặt đất để chui xuống. Chỉ vì quá xúc động, cô đã hôn Vĩnh Thiên.
"Đêm nay vốn dĩ là đêm động phòng của chúng ta, nếu em không ngại, chúng ta.... có thể chứ?" Lê Uy Long thấy khuôn mặt ngại ngùng của vợ mình thì càng hồi hộp phấn khích.
"Đừng có vội nghĩ về điều đó, sẽ không có lần thứ hai nữa đâu." Chu Nhược Mai đỏ mặt nói. Mặc dù trong lòng cô đã thầm chấp nhận Vĩnh Thiên, nhưng có một vài chuyện mà cô ấy vẫn chưa sẵn sàng. Nụ hôn vừa nãy đã là bước đột phá lớn nhất của cô.
"Được rồi, vậy bây giờ cũng không còn sớm nữa. Anh phải lên đường và đi về phía tây. Khi anh không ở nhà, em nhớ phải chăm sóc bản thân thật cẩn thận và chờ anh quay lại đấy." Lê Uy Long nói.
"Anh có thể không đi đến đó chiến đấu không?" Nhược Mai hỏi. Cô biết trong một trận chiến thì không thể tránh khỏi những tổn thất, những hy sinh. Trong lòng cô thực sự lo lắng rằng Lê Uy Long sẽ gặp tai nạn.
"Nhược Mai, là một người lính, anh phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trong việc bảo vệ đất nước. Anh không thể trốn tránh việc này được." Lê Uy Long ôn tồn nói.
"Chẳng lẽ không ai khác có thể gánh vác nó ngoại trừ anh ư?" Chu Nhược Mai vẫn hờn dỗi.
"Phải, đất nước này không thể thiếu anh được, chính Thiên Thành cũng đã nói thế." Lê Uy Long bật cười trước vẻ giận dỗi rất đáng yêu của cô.
"Bỏ đi, đừng đến đó nữa. Em không muốn anh tham chiến, em không cần anh có chiến tích gì hết, em không cần làm phu nhân này nọ, em không muốn anh vì em mà gặp chuyện nữa. Em chỉ cần anh ở nhà và nấu ăn cho em mãi thôi." Chu Nhược Mai phụng phịu.
"Thôi nào! Nếu ai cũng sợ chết và không muốn chiến đấu thì ai sẽ là người bảo vệ đất nước của chúng ta đây? Hiện giờ quân đội của địch đã đến hoành hành ở phía tây nước ta. Nếu không diệt trừ kịp thời, chúng sẽ được đà lấn tới và nuốt chửng chúng ta. Đến lúc đó, liệu anh có thể an toàn ngồi nhà mà nấu cơm cho em nữa không?" Lê Uy Long nói.
"Được rồi, nếu anh muốn thì cứ đi đi, nhưng anh nhất định phải sống, phải bình an trở về với em, anh biết chưa hả?" Chu Nhược Mai dĩ nhiên có thể hiểu được lời Lê Uy Long nói, cô không muốn buộc anh phải ở lại, chỉ là cô không nỡ.
"Vậy, khi anh không ở nhà, em hãy thay anh chăm sóc bố để ông ấy có thể sống những ngày tháng thoải mái hạnh phúc cuối đời. Ông ấy đã nuôi lớn anh thành người, nhưng đến giờ anh vẫn chưa cho ông ấy được hưởng bất kỳ phước lành nào. Bây giờ anh lại chuẩn bị phải ra đi, không có thời gian để ở bên phụng dưỡng ông. Nên em hãy giúp anh có được không?" Lê Uy Long nói và nhìn cô với ánh mắt tin cẩn.
"Yên tâm, chúng ta là vợ chồng. Bố của anh cũng chính là bố em. Em sẽ chăm sóc ông ấy thật chu đáo." Chu Nhược Mai nói.
"Tất nhiên là anh tin tưởng em. Chỉ là anh lo rằng mẹ em sẽ tìm cách làm khó ông ấy." Lê Uy Long lo lắng nói.
"Em sẽ để ý việc đó, anh không cần phải lo lắng đâu." Chu Nhược Mai mỉm cười.
"Vậy thì tốt rồi, bây giờ anh phải mau chóng lên đường, em hãy bảo trọng." Lê Uy Long nói với vẻ gấp rút.
Lúc này, Chu Nhược Mai đột nhiên hỏi: "Đêm nay là đêm động phòng lãng mạn của chúng ta, anh định rời đi ngay lúc này thật sao?"
Lê Uy Long ngạc nhiên trong thoáng chốc, nhìn cô dò hỏi: "Em muốn anh làm gì?"
"Không ... em chẳng muốn làm gì cả!" Chu Nhược Mai giận dữ nói. Lê Uy Long này có phải là quá ngốc nghếch và chậm tiêu rồi không?Anh và cô đã kết hôn được ba năm nhưng đến giờ cô vẫn là một trinh nữ! Lúc nãy cô đã đánh bạo chủ động bước đầu tiên, chẳng lẽ việc gì cô cũng phải chủ động hay sao?
Thấy Chu Nhược Mai có chút tức giận, Lê Uy Long biết rằng mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Một khi cơ hội này bị bỏ lỡ, chắc chắn rất khó để lấy lại.
Nhưng anh vẫn điềm đạm: "Anh phải đáp máy bay xuống sân bay phía Tây lúc 11:30. Bây giờ cũng đã gần đến giờ rồi. Chúng ta nên ra ngoài nói chuyện với bố mẹ một lúc, nếu không họ lại nghĩ chúng ta thực sự đang động phòng đấy."
"Được, vậy thì mau ra ngoài thôi!" Chu Nhược Mai cũng không muốn bị cha mẹ hiểu lầm, nên cô và Vĩnh Thiên nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Tô Ánh Tuyết, người đang mải miết thăm quan khắp nơi, thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đi ra khỏi phòng, bà rất ngạc nhiên, nói: "Hai đứa ra nhanh vậy?"
Khuôn mặt của Chu Nhược Mai đột nhiên đỏ lên, cô liếc nhìn mẹ, nói: "Kìa mẹ, không phải mẹ nghĩ linh tinh gì đấy chứ? Con chỉ vào nói chuyện với anh ấy thôi!”
"Phải! Con cần phải đến chiến trường phía Tây để tham chiến. Khi con không ở nhà, hy vọng mọi người có thể sống hòa thuận." Lê Uy Long nói.
"Dĩ nhiên, ta đã tự chọn phòng cho mình rồi! Chúng ta sẽ chuyển đến sống vào ngày mai." Tô Ánh Tuyết hớn hở nói.
"Tùy mẹ." Lê Uy Long nói và nhìn bà đầy lo ngại.
Cuối cùng, Lê Uy Long đến nói lời tạm biệt với cha nuôi Dương Văn Diệp: "Bố ơi, con phải rời đi lúc mười một giờ rưỡi. Con đã dặn vợ con chăm sóc bố thật chu đáo, bố nhớ bảo trọng nhé."
“Con đi vội vậy sao, được rồi, để ta đưa con ra ngoài." Ông Dương cũng là một người lính. Tất nhiên, ông biết nhiệm vụ của những người lính và sẽ không cản trở việc Lê Uy Long tham chiến.
Thế rồi hai người cùng bước ra khỏi biệt thự.
Chu Nhược Mai cũng theo sau. Chồng cô sắp ra tiền tuyến. Là một người vợ, cô chắc chắn không muốn để anh đi, nhưng biết làm sao được?
Minh Hải, Thiên Thành và một nhóm vệ sĩ đã chờ sẵn bên ngoài.
"Tiểu Thiên, đến biên giới phía tây lần này, con và các anh em khác phải giữ vững lực lượng cũng như uy tín quốc gia và cho kẻ thù một bài học nhớ đời khi dám xâm chiếm đất nước chúng ta, nhớ chưa hả?" Dương Văn Diệp nói.
"Vâng thưa bố, bố cứ ở nhà chờ tin tốt của con nhé!" Lê Uy Long nói.
"Tốt! Thật đáng tiếc khi xương cốt của ta quá yếu nên không thể ra chiến trường giết kẻ thù, nếu không cha con chúng ta đã có thể cùng nhau ra chiến trường để chiến đấu cho đất nước rồi." Dương Văn Diệp nói, trong tâm trí ông bỗng hồi tưởng lại những kỷ niệm trên chiến trường năm xưa.
"Bố, bố đừng lo, sẽ không có chuyện con để bố phải ra nơi khốc liệt đó chiến đấu đâu.Một mình con trai của bố có thể thừa sức giải quyết bọn chúng." Lê Uy Long nói và cười tinh nghịch.
Câu nói của Lê Uy Long thực sự khiến ông Dương vỡ òa trong niềm vui, ông nói: "Khi con có thể chiến thắng trở về, hai cha con chúng ta sẽ làm một bữa nhậu thật hoành tráng nhé!”
"Dĩ nhiên rồi, vì vậy nên bố nhất định phải giữ sức khỏe để chờ con trở lại nhé!" Lê Uy Long cười nói.
"Được được, ta nhất định sẽ cẩn thận." Dương Văn Diệp nói.
"Nhược Mai, khi anh không ở nhà, nếu em gặp phải bất cứ chuyện gì, hãy cố gắng chịu đựng và chờ anh quay lại để giải quyết." Lê Uy Long cũng cẩn thận nhắc nhở Chu Nhược Mai.
"Được, anh nhất định phải trở về đấy, em sẽ luôn đợi anh ở nhà." Chu Nhược Mai miễn cưỡng nói.
"Yên tâm, đó chỉ là một trận chiến nhỏ, anh chắc chắn sẽ trở về nhà an toàn. Giờ anh phải đi rồi, tạm biệt." Lê Uy Long chào mọi người và lặng lẽ quay đi.
Thiên Thành thấy Lê Uy Long bước tới đã vội vã nói xin lỗi: "Soái tướng, xin lỗi khi đã buộc anh ngay trong đêm động phòng lại phải rời xa nhà rồi đi tới một nơi xa xôi hàng ngàn dặm như vậy."
"Đừng nói vậy! Tôi cũng đâu còn trẻ nữa mà lúc nào cũng hứng thú với đêm động phòng!”, anh đáp.
Một người hộ tống lập tức mở cửa cho Lê Uy Long. Anh bước vào và ngồi trong xe jeep. Minh Hải và Thiên Thành cũng lần lượt lên xe cùng lực lượng đặc nhiệm.
Sau đó cả lữ đoàn xe bắt đầu lăn bánh.
Chu Nhược Mai và Dương Văn Diệp lặng lẽ nhìn theo bóng Lê Uy Long đang ngồi trong xe jeep ngày càng xa dần. Chỉ đến lúc này, Chu Nhược Mai mới biết cô thực lòng miễn cưỡng với Lê Uy Long đến mức nào, đôi mắt cô lại nhòe nước mắt.
Ông Dương cũng vậy. Có người cha nào lại muốn con mình phải lao đầu vào nơi sinh tử ấy đâu? Nhưng vì bình yên của quốc gia, ông buộc lòng phải để con trai ra chiến trường.
Cho đến khi chiếc xe Jeep chở Lê Uy Long biến mất vào màn đêm, Dương Văn Diệp mới nói: "Thôi nào, trời bắt đầu trở gió rồi, chúng ta hãy quay vào bên trong thôi."
"Vâng." Chu Nhược Mai khẽ đưa tay lau nước mắt, rồi đỡ ông vào bên trong biệt thự.
...
Sau khi Tô Ánh Tuyết trở về Chu gia, bà nói rằng Lê Uy Long chỉ là một quân nhân bình thường. Toàn bộ trên dưới Chu gia nghe được điều này đều đã bị sốc.
Tin tức này cũng nhanh chóng truyền đến tai Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy.
Chu Lệ Ngọc khi biết rằng Lê Uy Long vẫn chỉ là một người lính bình thường thì nghiến răng căm phẫn và bắt đầu suy nghĩ cách để trả thù việc bị làm nhục trong đám cưới.
Danh sách chương
- Chương 1: Vô dụng
- Chương 2: Diễn thật tốt
- Chương 3: Lại bị khiêu khích
- Chương 4: Lúng túng
- Chương 5: Đồng ý
- Chương 6: Ông chủ mới
- Chương 7: Quả báo tới sớm
- Chương 8: Khả năng đoán trước
- Chương 9: Cầu hôn
- Chương 10: Là ai?
- Chương 11: Bất ngờ
- Chương 12: Tên khốn?
- Chương 13: Ngượng ngùng
- Chương 14: Mâu thuẫn
- Chương 15: Hèn nhát
- Chương 16: Tự nhận lấy
- Chương 17: Gặp mặt
- Chương 18: Lửa giận bùng phát
- Chương 19: Lửa giận dữ dội
- Chương 20: Đó là ai?
- Chương 21: Ngạo mạn
- Chương 22: Trù tính
- Chương 23: Có gì bí mật?
- Chương 24: Gia tộc lớn
- Chương 25: Nhiệm vụ bất ngờ
- Chương 26: Trì hoãn
- Chương 27: Mong chờ
- Chương 28: Chiến đấu ác liệt
- Chương 29: Gấp rút
- Chương 30: Đánh lại
- Chương 31: Kịp lúc
- Chương 32: Tráng lệ
- Chương 33: Quá bất ngờ
- Chương 34: Nước mắt hạnh phúc
- Chương 35: Chắc chắn đến
- Chương 36: Không kịp phản ứng
- Chương 37: Trở mặt
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Cô dâu khác biệt
- Chương 40: Nỗi nhục của chu lệ ngọc
- Chương 41: Cảnh tượng tráng lệ
- Chương 42: Xúc phạm nhầm người
- Chương 43: Sự đối lập
- Chương 44: Hồi ức nghẹn ngào
- Chương 45: Ám sát bất thành
- Chương 46: Không thể nghỉ ngơi
- Chương 47: Tra hỏi
- Chương 48: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 49: Tiễn biệt
- Chương 50: Mâu thuẫn
- Chương 51: Sức mạnh của dương văn diệp
- Chương 52: Cuộc chiến đẫm máu
- Chương 53: Hơi thở cuối cùng
- Chương 54: Cảm giác tội lỗi
- Chương 55: Không thể nhắm mắt
- Chương 56: Lời hứa còn dang dở
- Chương 57: Hội ngộ
- Chương 58: Sự thật phũ phàng
- Chương 59: Nợ máu phải trả bằng máu
- Chương 60: Nổi trận lôi đình
- Chương 61: Lời xin lỗi muộn màng
- Chương 62: Cơn mưa máu
- Chương 63: Van xin
- Chương 64: Nghĩa địa đẫm máu
- Chương 65: Kế hoạch trả thù
- Chương 66: Tiệc mừng thọ
- Chương 67: Món quà đặc biệt
- Chương 68: Bốn sư phụ
- Chương 69: Kẻ bất bại
- Chương 70: Mới chỉ là màn dạo đầu
- Chương 71: Trốn chạy
- Chương 72: Ý định của chu nhược mai
- Chương 73: Cuộc thảo luận
- Chương 74: Kế hoạch của lê uy long
- Chương 75: Bắt cóc
- Chương 76: Câu lạc bộ wonderland
- Chương 77: Giở trò đồi bại
- Chương 78: Khống chế
- Chương 79: Cô gái xui xẻo
- Chương 80: Thiên thành ra tay
- Chương 81: Địa ngục trần gian
- Chương 82: Toan tính
- Chương 83: Cẩn thận rời đi
- Chương 84: Thoát khỏi câu lạc bộ wonderland
- Chương 85: Dọn đến ở chung
- Chương 86: Quân sư của anh lớn.
- Chương 87: Căn nhà cũ
- Chương 88: Kế hoạch của chu nhược mai
- Chương 89: Bàn bạc
- Chương 90: Khu rừng vắng
- Chương 91: Sát thủ giấu mặt
- Chương 92: Gã sát thủ (1)
- Chương 93: Gã sát thủ (2)
- Chương 94: Gã sát thủ (3)
- Chương 95: Ngủ riêng
- Chương 96: Ác mộng
- Chương 97: Liên minh kẻ ác
- Chương 98: Buổi họp của chu gia
- Chương 99: Chu nhược mai bị bắt cóc
- Chương 100: Phục kích
- Chương 101: Quyết định
- Chương 102: Bão tố nổi lên
- Chương 103: Trận chiến
- Chương 104: Hỗn chiến (1)
- Chương 105: Hỗn chiến (2)
- Chương 106: Kẻ đánh lén
- Chương 107: Sức mạnh của chiến thần
- Chương 108: Trốn chạy
- Chương 109: Cuộc chiến mới
- Chương 110: Trong vòng vây
- Chương 111: Đại bại
- Chương 112: Những lời biện hộ
- Chương 113: Mượn dao giết người
- Chương 114: Những lo lắng ban đầu
- Chương 115: Vào bệnh viện
- Chương 116: Bắt cóc con tin trong bệnh viện (1)
- Chương 117: Tình huống khẩn cấp
- Chương 118: Nữ cảnh sát
- Chương 119: Điều kiện của gả tù nhân
- Chương 120: Người tình nguyện
- Chương 121: Phát súng
- Chương 122: Bản lĩnh của một tay thiện xạ (1)
- Chương 123: Bản lĩnh của một tay thiện xạ (2)
- Chương 124: Lý lẽ sắc bén
- Chương 125: Liên quan tới vụ án
- Chương 126: Thâm trầm suy tính
- Chương 127: Chủ tịch trở lại
- Chương 128: Lời mời
- Chương 129: Kẻ giành lại hào quang
- Chương 130: Cuộc họp gia đình họ chu
- Chương 131: Phần thưởng
- Chương 132: Âm mưu thuê sát thủ
- Chương 133: Ký hợp đồng với chu gia
- Chương 134: Lời hứa của dư hân
- Chương 135: Thất bang sát thủ (1)
- Chương 136: Thất bang sát thủ (2)
- Chương 137: Thất bang sát thủ (3)
- Chương 138: Thất bang sát thủ (4)
- Chương 139: Bị bắt giữ
- Chương 140: Luận tội
- Chương 141: Mong muốn của thiên thành
- Chương 142: Giải cứu (1)
- Chương 143: Giải cứu (2)
- Chương 144: Giải cứu (3)
- Chương 145: Giải cứu (4)
- Chương 146: Giải cứu (5)
- Chương 147: Người hùng thầm lặng
- Chương 148: Hỗn chiến (1)
- Chương 149: Hỗn chiến (2)
- Chương 150: Song kiếm hợp bích
- Chương 351: Cuộc rượt đuổi ở thung lũng hổ sơn
- Chương 352: Giải cứu thành công
- Chương 353: Chất vấn
- Chương 354: Tranh cãi
- Chương 355: Cái hang bí mật
- Chương 356: Chơi cờ bên đường
- Chương 357: Diễn kịch
- Chương 358: Cá mắc câu
- Chương 359: Bất ngờ
- Chương 360: Chơi cờ
- Chương 361: Một đòn chiến thắng
- Chương 362: Thua liên tiếp
- Chương 363: Thua lớn
- Chương 364: Hùng hổ
- Chương 365: Tiếp tục cá cược
- Chương 366: Thắng áp đảo
- Chương 367: Tức giận ói máu
- Chương 368: Tức giận mà đánh người
- Chương 369: Ứng viên bất ngờ
- Chương 370: Ứng tuyển
- Chương 371: Âm mưu độc ác
- Chương 372: Cuộc gọi bất ngờ
- Chương 373: Hợp tác
- Chương 374: Trộm mộ sao?
- Chương 375: Cùng đi đến khách sạn thành đạt
- Chương 376: Quái vật xấu xí?
- Chương 377: Đàm phán
- Chương 378: Cái bẫy của nhà họ phan
- Chương 379: Bị bắt giữ
- Chương 380: Tình thế nguy hiểm
- Chương 381: Triệu đình tuy
- Chương 382: Quá mạnh mẽ!
- Chương 383: Ân nhân
- Chương 384: Dám bắt nạt chị dư hân, cho dù là ai tôi cũng sẽ đánh...
- Chương 385: Mau gọi điện cho chồng cô tới cứu
- Chương 386: Chị dâu lại bị lừa nữa à?
- Chương 387: Đánh chết nó cho tao
- Chương 388: Thả chị dư hân ra
- Chương 389: Lần này các cô có cánh cũng không thể thoát được
- Chương 390: Đánh cho tất cả đám bảo vệ này tàn phế
- Chương 391: Anh ta là chồng của chị dư hân
- Chương 392: Chồng tôi chắc chắn sẽ giết anh
- Chương 393: Vờn nhau với phan thiên
- Chương 394: Lê uy long, sao anh giờ mới đến?
- Chương 395: Giết hay không giết cũng là một vấn đề khó
- Chương 396: Đánh phan thiên đến tàn phế
- Chương 397: Bị ăn mắng
- Chương 398: Triệu đình tuy xuất hiện cứu giúp
- Chương 399: Không thể từ chối
- Chương 400: Giúp người khác có việc làm
- Chương 401: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 402: Trúng thuốc
- Chương 403: Chuẩn bị về nhà
- Chương 404: Bắt huỳnh mai thúy để hỏi tội
- Chương 405: Tát vào mặt huỳnh mai thúy
- Chương 406: Công việc mới
- Chương 407: Ngày đầu đi làm
- Chương 408: Làm chuyện mờ ám
- Chương 409: Sớm muộn gì lễ vĩnh thiên cũng phải chết
- Chương 410: Người đàn ông thực sự của long quốc
- Chương 411: Gọi người tới
- Chương 412: Là anh ta đánh tôi
- Chương 413: Sắp chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng
- Chương 414: Không thể vứt bỏ tôn nghiêm của long quốc!
- Chương 415: Lưu bảo thông hỗ trợ
- Chương 416: Chỉ vì chen hàng mà bị bắn chết
- Chương 417: Tôi đích thân dạy ông ta xử lý thế nào
- Chương 418: Hai bên chỉa súng vào nhau
- Chương 419: Đều là người một nhà
- Chương 420: Nuốt không trôi cũng phải nuốt xuống
- Chương 421: Tới núi hổ sơn
- Chương 422: Thế cờ tàn cuộc
- Chương 423: Lê uy long tẩu hỏa nhập ma
- Chương 424: Tôi là muốn mang về cho vợ tôi nhìn một chút
- Chương 425: Vua cờ toàn quốc - chu nhược mai
- Chương 426: Không có hứng chơi cờ với anh
- Chương 427: Ván cờ giữa hai vợ chồng
- Chương 428: Nhanh bưng nước nóng đến rửa chân cho em
- Chương 429: Thiên phú quan trọng như vậy sao?
- Chương 430: Anh đùa giỡn em à?
- Chương 431: Ảnh chụp thế cờ
- Chương 432: Lâm vào trầm tư
- Chương 433: Chu nhược mai muốn điên rồi
- Chương 434: Lần này anh không được nuốt lời nữa
- Chương 435: Anh nhất định phải thực hiện lời hứa của mình
- Chương 436: Chỉ với một ván cờ tàn của cửa đá thì có thể khó đến mức nào
- Chương 437: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn
- Chương 438: Anh thật sự không có nói chuyện điện thoại với người phụ nữ khác
- Chương 439: Chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi là được
- Chương 440: Cuộc đối chiến giữa người và máy tính
- Chương 441: Rốt cuộc ông có khả năng phá giải ván cờ này không
- Chương 442: Phần thưởng hậu hĩnh
- Chương 443: Một điều kinh hãi lại xảy ra
- Chương 444: Tôi đã nghĩ ra cách để phá giải nó rồi
- Chương 445: Giá tăng gấp đôi
- Chương 446: Đương nhiên là phải tiếp tục
- Chương 447: Thỉnh người cao minh khác đến
- Chương 448: Đối phương chỉ có ba người
- Chương 449: Vậy chúng ta nên làm gì đây
- Chương 450: Vua cờ tướng trẻ tuổi và có tài năng nhất
- Chương 601: Còn dám làm càn?
- Chương 602: Chồng cậu thật chu đáo
- Chương 603: Địch tới
- Chương 604: Chim sẻ núp phía sau
- Chương 605: Chuyện gì?
- Chương 606: Cô chỉ cần nhặt xác thôi
- Chương 607: Phương án đối phó
- Chương 608: Chơi bóng
- Chương 609: Cô muốn đấu như nào?
- Chương 610: Tụi em đang làm gì vậy?
- Chương 611: Đấu nào
- Chương 612: Vừa rồi là tôi nhường thôi
- Chương 613: Vậy tiếp tục
- Chương 614: Thật quá không ngờ
- Chương 615: Thực lực
- Chương 616: Cô liều mạng
- Chương 617: Ai bảo anh chọc giận em
- Chương 618: Hai hổ đấu nhau
- Chương 619: Cảm giác thế nào?
- Chương 620: Thật đáng tiếc
- Chương 621: Không rõ cảm thấy gì
- Chương 622: Mau về dỗ vợ
- Chương 623: Đúng là sầu riêng
- Chương 624: Phạt anh ấy
- Chương 625: Sinh một đứa đi
- Chương 626: Giới nghiêm
- Chương 627: Cái gì mà ba giây
- Chương 628: Nổ quá rồi
- Chương 629: Chúng ta mau tham luận thôi
- Chương 630: Sẽ rất nhẹ nhàng
- Chương 631: Có sát khí
- Chương 632: Có người muốn giết anh
- Chương 633: Có độc giả cầm súng đến bắn tớ
- Chương 634: Truy tìm
- Chương 635: Tớ và anh ấy chưa làm gì cả
- Chương 636: Đau quá, nhẹ một chút
- Chương 637: Đau lắm, em không nhịn được
- Chương 638: Tôi không nghe thấy gì hết
- Chương 639: Đưa cô giáo đến trường
- Chương 640: Biết ơn cô
- Chương 641: Có nỗi khổ khó nói
- Chương 642: Kinh ngạc
- Chương 643: Về lại trường
- Chương 644: Bổ nhiệm cô lê hồng ngọc làm hiệu trưởng
- Chương 645: Chúng ta phải tranh thủ thời gian
- Chương 646: Chúng ta thử thôi
- Chương 647: Anh kết thúc nhanh thế à?
- Chương 648: Bọn buôn người
- Chương 649: Giải cứu
- Chương 650: Giao chiến
- Chương 651: Không thể xuất binh
- Chương 652: Chiến đấu
- Chương 653: Tốc chiến tốc thắng
- Chương 654: Được giải cứu
- Chương 655: Quốc vương không thể đi
- Chương 656: Lập cậu làm trữ quân
- Chương 657: Chiến tranh bùng nổ
- Chương 658: Hạnh tai lạc họa
- Chương 659: Bị bắt
- Chương 660: Rút lui
- Chương 661: Đội hình hoành tráng
- Chương 662: San thành bình địa
- Chương 663: Không đánh mà lui
- Chương 664: Thân phận không thể nói
- Chương 665: Điều binh phòng thủ
- Chương 666: Bảo vệ vợ tôi cho tốt
- Chương 667: Chu nhược mai gặp nguy
- Chương 668: Bảo vệ vợ tôi cho tốt
- Chương 669: Chu nhược mai gặp nguy
- Chương 670: Một cặp trời sinh
- Chương 671: Linh cảm
- Chương 672: Đơn phương chống địch
- Chương 673: Liều mạng ôm bom
- Chương 674: Cô không phải là Hộ Soái phu nhân
- Chương 675: Sự thật bị bại lộ
- Chương 676: Dọn dẹp thi thể
- Chương 677: Quyết định tiết lộ sự thật
- Chương 678: Long Chủ đốc thúc trận chiến
- Chương 679: Cô có phải Hổ Soái phu nhân không?
- Chương 680: Các nước hợp lực tấn công Đại Long
- Chương 681: Anh không thể đến đó
- Chương 682: Tôi muốn ngủ một mình
- Chương 683: Toàn thành phố giới nghiêm
- Chương 684: Do mình nghĩ quá rồi
- Chương 685: Cậu ta có coi em là mẹ vợ không?
- Chương 686: Sỉ nhục đất nước
- Chương 687: Tiết lộ sự thật
- Chương 688: Sao có thể là Lê Uy Long được chứ
- Chương 689: Mỗi ngày đều khiến cho Lê Uy Long không thể rời khỏi giường
- Chương 690: Nhà họ Chu đều là một lũ ngu ngốc
- Chương 691: Nhà họ Chu hối hận
- Chương 692: Tôi sẽ xây dựng lại Tập đoàn DG
- Chương 693: Khiến Chu Nhược Mai thân bại danh liệt
- Chương 694: Về giường mà ân ái với nhau
- Chương 695: Em đến phòng anh một chút đi
- Chương 696: Chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu
- Chương 697: Luyện tập chiêu thức đầu tiên
- Chương 698: Sợ cô ghen
- Chương 699: Tâm sự lúc nửa đêm
- Chương 700: Cuộc đời này không còn gì nuối tiếc nữa
- Chương 851: Có giỏi thì làm đi
- Chương 852: Muốn cứu hai người
- Chương 853: Ở yên tại đây
- Chương 854: Cảnh không nghĩ tới
- Chương 855: Chiến báo
- Chương 856: Xuy xét
- Chương 857: Đều bị diệt
- Chương 858: Kết nối điện thoại
- Chương 859: Chính tối đó
- Chương 860: Báo cáo tình hình
- Chương 861: Nghĩ ra cách đảo ngược tình thế?
- Chương 862: Nhân cơ hội tóm gọn một lần
- Chương 863: Có gì đó không đúng
- Chương 864: Muốn bắt cóc
- Chương 865: Đúng là không dễ làm
- Chương 866: Tới hỗ trợ
- Chương 867: Hy vọng sẽ kết thúc sớm
- Chương 868: Kế hoạch thất bại
- Chương 869: Đầu hàng
- Chương 870: Cuộc gọi với quốc vương nước Cự Hùng
- Chương 871: Không chấp nhận đầu hàng
- Chương 872: Cùng nhau chết chung
- Chương 873: Chúng ta có thể trốn ở đâu chứ?
- Chương 874: Đều tại Trương Minh Nguyệt
- Chương 875: Ai đã giết Taylor và tướng địch vậy?
- Chương 876: Chúng tôi không phản quốc
- Chương 877: Vang danh thiên hạ
- Chương 878: Quốc vương muốn đến thành phố Quốc Hòa
- Chương 879: Mọi người chờ đợi
- Chương 880: Lê Uy Long trở về
- Chương 881: Anh là chồng em, là anh hùng cái thế của em
- Chương 882: Đúng là một tên đàn ông đầu như khúc gỗ, không thể cứu chữa!
- Chương 883: Thiếu chút nữa là chảy máu mũi
- Chương 884: Anh hùng cũng cần có không gian riêng tư chứ
- Chương 885: Hộ soái Trấn Nam gọi đến
- Chương 886: Phá đám
- Chương 887: Hộ soái, có điện thoại
- Chương 888: Ba phút nữa anh ấy sẽ gọi lại
- Chương 889: Anh có việc quan trọng, xin lỗi!
- Chương 890: Nhà họ Chu trở về thành phố Quốc Hòa
- Chương 891: Vừa rồi tớ cũng đã nghe thấy
- Chương 892: Hay là quốc vương đến biệt thự Tinh Nguyệt đi
- Chương 893: Bao trọn tầng hai mươi sáu
- Chương 894: Cảm ơn trời đất đã phù hộ cho nhà họ Chu
- Chương 895: Phi Dương phản quốc theo địch rồi!
- Chương 896: Cuộc họp bí mật
- Chương 897: Không nên tấn công
- Chương 898: Thím tìm cháu có việc gì vậy?
- Chương 899: Cháu nói với cậu ta một câu là được
- Chương 900: Tôi sẽ tìm ra cách
- Chương 901: Hộ soái nên cẩn thận một chút
- Chương 902: Long chủ có suy nghĩ của Long chủ
- Chương 903: Anh ta muốn được kế vị sớm
- Chương 904: Hộ soái muốn tạo phản thì sao?
- Chương 905: Thử lòng hộ soái
- Chương 906: Chắc không phản quốc đâu
- Chương 907: Anh ta đã làm rất nhiều việc xấu rồi
- Chương 908: Em là vợ anh, không thể mềm yếu được
- Chương 909: Bức thư của Dương Văn Đoàn
- Chương 910: Anh có bị điên không?
- Chương 911: Nguyễn Tú Hằng phá đám
- Chương 912: Logic có khoa học
- Chương 913: Anh ấy sẽ tìm người
- Chương 914: Kẻ địch tập kích
- Chương 915: Long chủ gặp nguy hiểm
- Chương 916: Cứu giá
- Chương 917: Bảo vệ quốc vương
- Chương 918: Lê Uy Long đến
- Chương 919: Lấy thân đỡ đạn
- Chương 920: Sau này đừng đỡ đạn như thế nữa
- Chương 921: Tai họa sau này
- Chương 922: Phá hủy xe tải
- Chương 923: Một màn kịch
- Chương 924: Tôi đã phạm phải tội gì chứ?
- Chương 925: Nội gián
- Chương 926: Ở lại khách sạn
- Chương 927: Nhà họ Chu của tôi vẫn sáng suốt
- Chương 928: Phản quốc là tội chết
- Chương 929: Người nhà của hộ soái phu nhân
- Chương 930: Vẫn tiếp tục làm con rể nhà họ Chu
- Chương 931: Quỳ xuống cầu xin
- Chương 932: Không cần cầu xin nữa, chúng ta đi
- Chương 933: Sẽ luôn có cách
- Chương 934: Va chạm xe
- Chương 935: Bồi thường chín trăm triệu
- Chương 936: Cô phải đồng ý một chuyện
- Chương 937: Cùng nhau chạy
- Chương 938: Đúng là ngang ngược
- Chương 939: Tôi là con của người giàu nhất Vĩnh Thụy
- Chương 940: Đầu cậu dính nước à?
- Chương 941: Có chuyện lớn rồi
- Chương 942: Chúng ta đến thành phố Quốc Hòa đi
- Chương 943: Người ta có giúp không?
- Chương 944: Nợ máu phải trả bằng máu
- Chương 945: Đội đặc công này làm ăn kiểu gì thế?
- Chương 946: Qua cơn nguy kịch
- Chương 947: Kiêu ngạo
- Chương 948: Phải cảnh giác
- Chương 949: Hôm sau
- Chương 950: Năm mươi năm
- Chương 1101
- Chương 1102
- Chương 1103
- Chương 1104
- Chương 1105
- Chương 1106
- Chương 1107
- Chương 1108
- Chương 1109
- Chương 1110
- Chương 1111
- Chương 1112
- Chương 1113
- Chương 1114
- Chương 1115
- Chương 1116
- Chương 1117
- Chương 1118
- Chương 1119
- Chương 1120
- Chương 1121
- Chương 1122
- Chương 1123
- Chương 1124
- Chương 1125
- Chương 1126
- Chương 1127
- Chương 1128
- Chương 1129
- Chương 1130
- Chương 1131
- Chương 1132
- Chương 1133
- Chương 1134
- Chương 1135
- Chương 1136
- Chương 1137
- Chương 1138
- Chương 1139
- Chương 1140
- Chương 1141
- Chương 1142
- Chương 1143
- Chương 1144
- Chương 1145
- Chương 1146
- Chương 1147
- Chương 1148
- Chương 1149
- Chương 1150
- Chương 1151
- Chương 1152
- Chương 1153
- Chương 1154
- Chương 1155
- Chương 1156
- Chương 1157
- Chương 1158
- Chương 1159
- Chương 1160
- Chương 1161
- Chương 1162
- Chương 1163
- Chương 1164
- Chương 1165
- Chương 1166
- Chương 1167
- Chương 1168
- Chương 1169
- Chương 1170
- Chương 1171
- Chương 1172
- Chương 1173
- Chương 1174
- Chương 1175
- Chương 1176
- Chương 1177
- Chương 1178
- Chương 1179
- Chương 1180
- Chương 1181
- Chương 1182
- Chương 1183
- Chương 1184
- Chương 1185
- Chương 1186
- Chương 1187
- Chương 1188
- Chương 1189
- Chương 1190
- Chương 1191
- Chương 1192
- Chương 1193
- Chương 1194
- Chương 1195
- Chương 1196
- Chương 1197
- Chương 1198
- Chương 1199
- Chương 1200