Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 53: Chương 53

Đến trước hôm nay, Bàn Nhi đã nghĩ đến bất kỳ khả năng nào.

Chẳng hạn nói như Diêu Kim Chi sẽ gây áp lực với nàng để Thái Tử giúp đỡ Tô Hải tìm việc, đây là khả năng lớn nhất mà nàng nghĩ đến, nói cho cùng trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, thậm chí nàng đã nghĩ đến phản ứng mà bản thân có thể gặp, nàng nhất định sẽ châm chọc người Tô Gia vài câu, lại từ chối, trút bỏ đi những sự tức giận đã giấu trong lòng từ bấy lâu nay.

Nhưng tuyệt đối lại không ngờ được Diêu Kim Chi vậy mà nói chuyện này với nàng.

Chuyện này lại chưa từng xảy ra ở kiếp trước, kiếp trước nàng không có đến Dương Châu, cũng không có gặp được người Tô Gia, đương nhiên sẽ không xảy ra cảnh tượng của hôm nay. Những suy đoán về thân thế của nàng ở kiếp trước, là đến từ những cử chỉ nét mặt có chút khả nghi của người bên cạnh, là do một số người nào đó tự cho mình là thông minh.

Sau đó nàng đã phủ nhận, nàng từ chối không có bất kì quan hệ nào với những người đó, cũng đã đem những sự thật vùi chôn dưới đáy biển, nàng biết kết quả, nhưng lại không biết quá trình.

Thế có phải là nói, hôm nay nàng có thể từ trong miệng Diêu Kim Chi biết được một phần của quá trình?

Bàn Nhi nhận lấy món đồ đó, mở ra nhìn mới phát hiện là một miếng ngọc rất nhỏ.

Miếng ngọc cũng không phải loại ngọc tốt gì, đương nhiên đây chỉ tương đối với ánh nhìn của nàng, trên thực tế đối với người bình thường mà nói, đây coi như là một món đồ tốt. Chỉ là món đồ này quá nhỏ thôi, chỉ có to bằng ngón tay cái của một người trưởng thành, ở trên không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, chỉ khắc một chữ ‘Viên’, được buộc bằng một sợi dây màu đỏ đã ngả sang trắng, giống như món đồ đặc biệt dành cho con nít đeo.

“...Lúc đó ta đang ở trên bãi đá gần bến tàu nhặt được con, ta cũng không biết rốt cuộc là vì sao bản thân bị ma xui quỷ khiến gì lại đem con trở về. Bộ quần áo trên người con rất đẹp, lớn lên cũng xinh đẹp, vừa nhìn chính là tiểu thư của gia đình có tiền, sau khi ta mang con về thì có chút sợ, sợ bị người khác hiểu lầm ta là một kẻ bắt cóc tống tiền…"

“Lúc đó cha ta đang làm khuân vác ở bến tàu, ta bảo ông ấy xem động tĩnh ở trên bến tàu, nhưng vẫn không có người đi tìm con, ta đoán con đã bị đám người bắt cóc lừa bán cho người môi giới, trên đường đi thì không biết con đã bị mất tích, bình thường thì người môi giới cũng không dám tìm, sợ xảy ra chuyện... Sau đó ta dẫn con trở về, nói dối rằng trước đó đã sinh con, bởi vì chăm sóc không được mà đến ở nhà mẹ đẻ ở Tô Châu, đúng lúc có một năm ta đã có một khoảng thời gian trở về nhà mẹ đẻ được hơn nửa năm, nên cũng không có người nghi ngờ thân phận của con.”

“Vậy lúc người nhặt được ta, ta đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Khoảng ba bốn tuổi thôi.” Diêu Kim Chi vuốt tóc, lại suy nghĩ một hồi: “Chắc chỉ hơn ba tuổi, ta thấy con nói chuyện, ăn cơm đi đứng đều khá tốt, lúc mới đến cũng biết phải tìm nương tìm bà vú, sau này đợi con lớn hơn một chút, con đã quên hết những chuyện trước kia, ta đã từng thử thăm dò hỏi con, đối với những chuyện hồi nhỏ con cũng không có ấn tượng nào hết.”

Bàn Nhi sờ miếng ngọc trong tay, trong đầu chỉ có hình dáng của một người phụ nữ họ Thị ngay lập tức được hiện rõ lên.

Nàng đang tưởng tượng nàng đã sờ cái miếng ngọc này rất lâu, đã được đeo lên trên cổ của bé gái khi mới sinh ra. Miếng ngọc này đối với người khác mà nói thì không được tính là đồ tốt gì, chắc là đồ của bé gái đó.

Lúc đeo miếng ngọc này cho bé gái thì đang nghĩ cái gì?

Nhất định trong lòng tràn đầy mong ước, nhắn nhủ bé gái có thể khỏe mạnh, sống thọ trăm tuổi.

Bàn Nhi bỗng nhiên cảm thấy trong tim có một nỗi đau giống như kim châm, đau đến mức nàng dần dần không thở nổi.

Diêu Kim Chi vẫn còn đang tiếp tục nói, dường như muốn đem hết thảy những chuyện mà bản thân biết được nói hết cho nàng.

“...Ta vốn muốn giữ lại quần áo của con, nhưng có một năm trong nhà thiếu nợ quá lâu, nên mang đến tiệm cầm đồ, để lại miếng ngọc này cho con, ta luôn nghĩ có một ngày sẽ có thể dùng đến... Lúc con mới đến, mặc dù vẫn không biết gì, nhưng vừa nhìn liền biết là một tiểu thư được nuông chiều, làn da mịn màn, cũng khá kén chọn, đồ ăn ở trong nhà làm cũng không ăn, chê rằng nuốt không vô, sau khi đói bụng, vẫn phải ăn…"

“...Cha con không cần con, bảo ta bỏ con đi, ta thật sự không nở... Bỏ đi đâu được đây, nhiều tiểu cô nương xinh đẹp, nói không chừng vẫn còn rơi ở trong tay bọn môi giới... Lúc đó ta sinh Nhị Ca của con, nhiều người đều nói ta mang thai là một bé gái, ta cũng muốn một bé gái, ai mà biết vẫn là một tiểu tử thối... Nghĩ thầm rằng cũng nhiều người nói, nữ hài tử nhà nào cũng ăn không được bao nhiêu...”

“Nói không chừng sau này lớn lên, còn có thể đổi ra nhiều ngân lượng hơn?”

Diêu Kim Chi vẫn luôn lẩm bẩm tự nói một mình, Bàn Nhi cái câu này hình như lập tức chạm đến nỗi đau của nàng, nàng theo bản năng muốn nhảy lên, nhưng lại không biết vì sao ngồi xuống.

Nàng nghiêng người ngồi, vẫn luôn giữ nguyên tư thế này, lau mặt nói: “Ngươi coi như ta nghĩ như vậy đi, cho nên thứ mà ngươi nợ ta đã trả hết rồi, sau này không cần quay lại đây nữa, có thể gọi là nước sông không phạm nước giếng."

Bàn Nhi hít một hơi thật sâu, đang muốn nói cái gì, bên cạnh cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng động.

Nàng nhìn qua, mới phát hiện Thái Tử đang đứng ở cửa, không chỉ có hắn, còn có Tô Đại Điền, Tô Giang và Tô Hải.

Ánh mắt Thái Tử sâu xa nhìn nàng, Tô Đại Điền dường như rất ngượng ngùng, nói: “Nhìn xem, các người nói những thứ này làm cái gì, đây thật sự...”

“Đi mau! Cái này cũng trả cho ngươi, còn có những thứ đó mà ngươi mua, trước đó ta đã nói rồi, thứ mà ngươi nợ ta đã trả hết rồi, coi như ta không có nuôi dưỡng ngươi.”

Diêu Kim Chi đứng lên, lấy hai cái hồng bao nhỏ đưa cho Bàn Nhi, lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài, liền đi vào nhà chính, bà ta mang đến mấy món quà đều mang qua để trên bàn Bàn Nhi, toàn bộ đưa cho Thái Tử.

“Đi thôi, mau đi thôi!”

Thái Tử nhìn Bàn Nhi một cái, một tay khác nắm lấy nàng, đi thôi.

Đợi mọi người đã ra khỏi cửa viện, trong phòng chỉ còn một màn tĩnh lặng.

Tô Hải nói: “Nương người làm cái gì vậy?!”

Lời này như châm lên một ngòi pháo.

“Làm cái gì? Làm những chuyện ta phải làm, ngươi muốn để cho bà già này làm cái gì? Đừng nói nàng không phải là con ruột ta, cho dù là con ruột, nữ nhi đã gả đi như gáo nước đã đổ ra ngoài, ngươi cũng ít để ý đến nàng, ngươi đừng quên số ngân lượng bán nàng hơn một nửa đều bị ngươi đi chơi phá thua hết rồi!”

Tô Hải cũng buồn bực, vừa bực vừa xấu hổ: “Nương, người còn nhắc đến chuyện này làm cái gì, con cũng không phải là bị người khác...” bị người khác cài bẫy sao.

“Ta không nhắc ngươi còn lâu mới nhớ! Làm người cũng phải biết năng lực mình tới đâu! Lão nương nói cả đời này của ngươi chính là một người không ra hồn gì hết, ngươi còn không chịu thua, từ nhỏ đến lớn ngươi có làm cái gì mà có thể cho người khác khen chưa? Còn có ông nữa Tô Đại Điền, nếu như không phải ông vô dụng, nuôi không nổi cái nhà này, đến mức ta bán nàng đi... Ta đã đánh mất lương tâm mình, ta Diêu Kim Chi cả đời này cho dù nghèo khổ một chút, cũng không làm ra chuyện mất lương tâm, nhưng ta không chỉ mất lương tâm, ta còn đem con gái của mình bán đi...”

Nửa đoạn đầu khiến người khác cực kỳ tức giận, không chỉ giọng nói bức người, mà còn tổn thương sâu sắc đến thể diện của hai người đàn ông Tô Gia, nhưng nửa đoạn sau lại bởi vì sự trầm thấp và nghẹn ngào trong giọng nói của Diêu Kim Chi, khiến người khác quặn thắt mà không rõ lý do.

Diêu Kim Chi lại quay về phòng, khóa chặt cửa bên trong lại.

Tô Đại Điền nháy mắt một cái với Tô Hải, lại lắc đầu với hắn, Tô Hải nản lòng thở dài một hơi, mặc kệ đi ra cửa.

Năm mới, lại ầm ĩ thành như vậy, Tô Giang và Miêu Thúy Hương ngơ ngác nhìn nhau, lại cũng không biết nên nói cái gì.

Trên xe ngựa, Bàn Nhi vùi mình vào trong lòng Thái Tử.

Từ sau khi lên xe nàng cứ như vậy, cũng không nói chuyện, cũng không ngồi dậy.

Thái Tử vỗ nhẹ lưng nàng, rất nhẹ rất nhẹ, động tác cũng mơ hồ hiện ra một sự vụng về.

Cảm thấy được sự ẩm ướt nơi lòng ng.ực đã xuyên qua lớp áo thấm vào bên trong, động tác vỗ về của hắn rất nhanh cũng có một chút gấp gáp, dùng tay kia đi sờ mặt nàng.

“Đừng khóc. Nếu đã có vật để lại, chắc chắn có thể tìm được, Cô sai người đi tìm.”

Bàn Nhi xoa mặt ở trong lòng hắn, nức nở nói: “Thiếp không phải muốn tìm cha mẹ ruột, thiếp chỉ là, chỉ là… Trong lòng có chút khó chịu. Thiếp cũng không nói lên được tại sao bản thân muốn khóc... Bình thường bà ấy là một người khá hung dữ, hàng xóm láng giềng đều nói bà ấy là một người đàn bà đanh đá, lúc nhỏ thiếp có cùng một đám trẻ con chơi đùa ở trong ngỏ, chưa từng bị đánh, có người đánh thiếp, Đại Ca cũng lớn hơn bọn thiếp, không có chơi cùng bọn thiếp, Nhị Ca biết được, cũng sẽ giúp thiếp đánh trả lại, Nhị Ca đánh không lại, bà ấy đã dẫn thiếp đi đến nhà tìm người ta, để thiếp đánh trả lại thì mới bỏ qua...

“...Thiếp nhớ có một lần, có một tên béo lớn hơn Nhị Ca đã đẩy thiếp, Nhị Ca đi đánh nhau cùng với người ta mà đánh không thắng ngược lại còn bị đánh trả, quay về bị bà ấy biết được. Cha của tên béo kia là một người giết mổ gia súc, dáng người cao khỏe, những người gần đó đều không dám đụng tới hắn ta, bà ấy liền cầm một ngọn đuốc đi đến, đứng ở ngoài cửa nhà người ta mắng chửi suốt một ngày, kiên quyết bắt người ta ra ngoài xin lỗi...”

“...Cho nên lúc đó bà ấy gửi nuôi thiếp đến một gia đình kia, thiếp thật sự nghĩ rằng chỉ là gửi nuôi... Lưng của cha bị thương, trong nhà không có gạo, nói không chừng chỉ là để thiếp ở nhà kia ăn cơm mấy ngày thì có thể quay về... Thiếp cứ chờ đợi thôi... Khoảng thời gian đó cha không thể đi làm được, thiếp sợ các anh không có cơm ăn, còn lén trộm đồ ăn đem về nhà... Bà ấy kiên quyết đuổi thiếp trở về, để thiếp ở lại đó chờ đợi…"

“Thiếp thật không ngờ được bà ấy sẽ bán thiếp, có lẽ là không dám tin... Trước khi đến thiếp đã chuẩn bị xong, coi như là một lời từ biệt, nếu như bọn họ không nhắc gì cũng thôi đi, nếu như đã nhắc đến thiếp nhất định phải mạnh mẽ tổn thương bọn họ một chút, nhưng không ngờ đến bà ấy lại nói với thiếp rằng thiếp không phải là con ruột của bà ấy...”

Thái tử vẫn luôn im lặng lắng nghe, nghe nàng nói những lời đã kìm nén trong lòng đã lâu nay. Mãi đến khi xe ngựa dừng một lúc lâu, nàng cũng im lặng không nói, hắn mới vỗ vài nàng: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa lỡ bị hạ nhân nhìn thấy, nàng là người làm Chủ Tử chẳng phải không còn mặt mũi sao.”

Lúc này Bàn Nhi mới ngồi thẳng dậy, ánh mắt hơi đỏ, còn có chút sưng, mặt cũng đỏ bừng, đây là đang buồn.

“Có người nào an ủi như vậy chứ?”

“Lau nước mắt, đi vào trước, đợi một chút bảo người luộc cho nàng hai quả trứng, để lăn dưới mắt.”

Bàn Nhi liền tò mò, “Sao mà chàng biết cái này?”

Lẽ nào nói Thái Tử cũng từng lén lút khóc sao?

Thái Tử từ vẻ mặt của nàng cũng biết rõ nàng nghĩ gì, nhìn nàng một cái: “Nàng đang nghĩ cái gì vậy!”

Chẳng qua là hắn thường xuyên thấy mẫu hậu như thế, nên mới biết. Đám nô tài ở trong cung cũng không được phép khóc, thật ra trong các Chủ Tủ lại có mấy người sẽ khóc chứ? Người trước người sau cũng không được phép, bởi vì đây là biểu thị cho sự yếu thế, Chủ Tử một khi thể hiện sự yếu đuối, đám nô tài bên dưới cũng sẽ xôn xao.

Bàn Nhi nhất thời không dám nói nữa.

Thái Tử nhìn nàng như vậy, thì không biết phải làm sao.

Người nói nàng rất dũng cảm, có lúc nàng làm cho người khác trố mắt đứng nhìn, nhưng có lúc nàng lại rất nhút nhát, Thái Tử luôn có một loại cảm giác nàng thật ra khá sợ hắn. Bình thường nói chuyện, nàng sợ hắn thật ra cũng tốt, cũng tránh bị hắn nuông chiều đến vô pháp vô thiên, cho nên Thái Tử cũng là ngồi nhìn không quan tâm. Mà lúc này, tiểu cô nương vừa mới trải qua một chuyện buồn, khóc thành bộ dạng như vậy, Thái Tử không khỏi mềm lòng.

Đem những chuyện của Phó Hoàng Hậu nói cho nàng, coi như là trao đổi đi.

Thật ra Phó Hoàng Hậu không được sủng ái ở trong Cung cũng không phải là bí mật, tất nhiên sẽ có lúc sau lưng cũng bị tổn thương, nhưng trước đây Bàn Nhi cũng là suy đoán, lần này thông qua vài câu miêu tả ít ỏi của Thái Tử, hình tượng của Hoàng Hậu ở trước mặt một người thì đoan trang xinh đẹp, phía sau một người bởi vì chồng lạnh nhạt mà chán nản đau lòng mới được hiện lên.

Sự khoan dung và nhường nhịn của Thái Tử với Thái Tử Phi, có phải là bởi vì Phó Hoàng Hậu? Bàn Nhi có một cảm giác đã hiểu ra cái gì.

Sau khi trở về, lúc hai người nghỉ trưa, Bàn Nhi lấy miếng ngọc đó đưa cho Thái Tử xem.

Miếng ngọc không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, chất liệu cũng rất bình thường, chỉ là ở trên mặt có khắc một chữ ‘Viên’.

“Nói như vậy, tên của nàng chắc hẳn phải là Viên Nhi?”

Bàn Nhi chau mày suy nghĩ, nói: “Cứ xem như vậy đi.”

“Viên, Thiền Viên, Thiền Viên Hề, có nghĩa là chỉ sự xinh đẹp.”

Đương nhiên Bàn Nhi biết ngụ trong từ Viên, nhưng không có ngờ đến Thái Tử nói đến một câu... Cho dù nàng cũng nghe không hiểu, nhưng mà biết là câu nói rất tuyệt vời.

“Sau này Cô gọi nàng là Viên Viên đi, xem như là một chữ cái nhỏ.”

Sao mà Bàn Nhi nghe cứ cảm thấy lạ lạ, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Thái Tử ‘Cô cảm thấy rất tốt’, chỉ có thể sờ cái mũi cái gì cũng không nói.

Đang nghĩ, nàng lại nói: “Điện Hạ cũng chọn chữ cái nhỏ cho thiếp, thế thì bình thường thiếp gọi Điện Hạ là gì? Luôn cảm thấy chàng Điện Hạ, một cái thì không hợp, một cái thì quá là gượng gạo.”

Thái Tử nhìn nàng một cái: “Không phải nàng đã gọi qua rồi sao?”

“Chuyện lúc nào thế?” Bàn Nhi có chút mơ màng.

Chớp mắt phản ứng lại, nàng dường như gọi qua tên hắn là Tông Ca?

Lẽ nào hắn cảm thấy cái tên gọi này hay sao? Lại có chút cảm thán thẩm mĩ của Thái Tử thật sự có chút không nói nên lời. Nhưng mà hắn đã không chê, nàng là Viên Viên, hắn là Tông Ca, công bằng rồi!

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận