Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta

Chương 50: Cầu hôn

Triệu Mậu Sơn nghe nhi nữ nói ra cái chuyện cha kế kia, thật sự không thể chấp nhận được, vội vàng quát: “Nguơi là nữ nhi, sao lại nói linh tinh như vậy?”

Triệu Doanh Doanh tuy nói hơi khoa trương, nhưng hôm đó Hoắc công tử quả thực đã tỏ ý thích, nên nàng cũng không nghi ngờ. Chỉ là ngạc nhiên khi Hoắc công tử dù biết nàng đã có hôn sự, nhưng vẫn nói những lời kinh hãi thế tục như vậy.

Triệu Doanh Doanh khẽ ho một tiếng, thầm nghĩ tuy lời mình có chút phóng đại, nhưng nếu Nguyệt Thần đại nhân đã có thể khiến Hoắc công tử trong vài ngày đã yêu say đắm nàng, thì việc hắn đồng ý làm cha kế cũng không phải là không thể.

Triệu Uyển Nghiên từ khi nghe Triệu Doanh Doanh nói đã tìm được hôn phu mới, sắc mặt luôn giữ sự kinh ngạc. Đến khi nghe xong câu cuối, gương mặt đã đầy vẻ không thể tin được.

Nàng ta có gì mà hấp dẫn, khiến mấy nam nhân này vì nàng mà mê muội như vậy?

Chẳng phải chỉ có gương mặt đó là đẹp hơn thôi sao? Nhưng chỉ dựa vào gương mặt đó? Triệu Uyển Nghiên cảm thấy bất bình, ban đầu nàng định cướp Tiêu Hằng để Triệu Doanh Doanh mất đi hôn sự, danh tiếng bị hủy hoại, nhưng giờ mọi chuyện lại đi theo hướng nàng chưa từng nghĩ tới, đột nhiên lại xuất hiện một Hoắc công tử.

Nàng cũng từng gặp Hoắc công tử, về diện mạo và khí chất đều hơn hẳn Tiêu Hằng, còn về tài học, nàng chưa từng chứng kiến, nhưng từ những lời khen ngợi không ngớt từ miệng phụ thân, chắc chắn không kém gì Tiêu Hằng. Phụ thân còn từng nói, vị Hoắc công tử này làm quan ở Kinh thành, vì bệnh nên mới đến Hồ Châu tĩnh dưỡng. Làm quan ở kinh thành, dù thế nào cũng tốt hơn làm quan ở Hồ Châu.

Vậy thì, mọi mặt Hoắc công tử đều hơn Tiêu Hằng.

Nếu Triệu Doanh Doanh hủy hôn với Tiêu Hằng, rồi quay sang thành thân Hoắc công tử này, thì dù nàng có cưới Tiêu Hằng cũng không thể nào thắng được Triệu Doanh Doanh, ngược lại còn để nàng ấy đắc ý một phen.

Triệu Uyển Nghiên lòng đầy phiền muộn, đứng tại chỗ suy nghĩ về tất cả chuyện này.

Triệu Mậu Sơn càng đau đầu, ông nghi ngờ hôm nay vận xui, sao tự nhiên lại có nhiều chuyện như vậy?

“Doanh Doanh, con về trước đi. Hôn sự không phải trò đùa, không phải chuyện con có thể quyết định chỉ bằng vài câu nói. Chuyện này để ta suy nghĩ kỹ đã.” Triệu Mậu Sơn gọi quản gia vào, cứng rắn đuổi Triệu Doanh Doanh ra ngoài, rồi nhìn sang Triệu Uyển Nghiên bên cạnh, cũng đưa nàng ta về.

Hôn sự giữa Triệu Doanh Doanh và Tiêu Hằng không đơn giản, không thể kết thúc chỉ bằng một câu nói. Triệu gia và Tiêu gia vì hôn ước của Triệu Doanh Doanh mà từ hai năm trước đã bắt đầu qua lại, cả hai nhà đều được coi là có tiếng tăm ở Hồ Châu, vả lại Triệu gia còn không bằng Tiêu gia. Giờ là Triệu Doanh Doanh nói muốn hủy hôn, ông làm sao có thể nói thẳng ra được?

Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến nhi nữ khác của ông, thật sự là một mớ bòng bong. Triệu Mậu Sơn lại day thái dương, cảm thấy rất phiền muộn.

Triệu Doanh Doanh trước khi rời đi còn hét lên: “Dù sao con cũng muốn hủy hôn!”

Sau khi đưa Triệu Doanh Doanh về Xuân Sơn Viện, Triệu Mậu Sơn lệnh người canh giữ Xuân Sơn Viện, không cho Triệu Doanh Doanh chạy loạn. Bên Triệu Uyển Nghiên cũng cùng chung cảnh ngộ, nếu không được sự cho phép của Triệu Mậu Sơn, cả hai đều không được ra khỏi cửa.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy rõ ràng nhị cô nương và tam cô nương cùng đi gặp lão gia, rồi trở về liền bị cấm túc.

Chuyện nhanh chóng đến tai Triệu Như Hiên. Khi đó, nàng đang may hỷ phục cho mình, trên hỷ phục màu đỏ rực, những bông mẫu đơn thêu tay của nàng vẫn chưa hoàn thành. Triệu Như Hiên dừng lại, đặt hỷ phục sang một bên, nhíu mày hỏi nha hoàn: "Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không? Sao phụ thân lại tức giận đến mức cấm túc cả hai người họ?"

Nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ không biết."

Chuyện này quan trọng, Triệu Mậu Sơn đã lệnh cho họ không được tiết lộ bất cứ điều gì.

Triệu Như Hiên càng nhíu mày chặt hơn, lẩm bẩm: "Chuyện gì có thể là nguyên nhân đây?"

Dù sao đi nữa, hai người kia khiến Triệu Mậu Sơn tức giận và bị cấm túc, đối với Triệu Như Hiên, đó rõ ràng là một chuyện đáng mừng.

Nàng từ từ thả lỏng chân mày, môi nở nụ cười, rồi nghĩ đến một chuyện khác.

Sau khi nàng gửi thư cho Tiêu Hằng, từ phía Tiêu Hằng cũng không có tin tức gì. Với tình cảm của hắn dành cho Triệu Doanh Doanh, nghe chuyện này sao có thể không phản ứng? Chẳng lẽ hắn tin tưởng Triệu Doanh Doanh đến vậy?

Triệu Như Hiên cắn môi, nhìn hỷ phục chưa thêu xong, lại nghĩ đến vị hôn phu của mình, ánh mắt lóe lên một tia chán ghét.

Sau khi bị cấm túc tại Xuân Sơn Viện, Triệu Doanh Doanh tức giận không nguôi, phàn nàn với Hồng Miên: "Rõ ràng là Triệu Uyển Nghiên làm sai, sao phụ  lại cấm túc ta?"

Hồng Miên thở dài, an ủi: "Có lẽ lão gia chỉ cảm thấy chuyện này quá đột ngột, cần thời gian để suy nghĩ."

Triệu Doanh Doanh nằm bò ra bàn thấp, lớn tiếng càu nhàu: "Còn suy nghĩ gì nữa? Tiêu Hằng đã làm chuyện đó, ta muốn hủy hôn, phụ thân nên đồng ý mới phải."

Hồng Miên thở dài thêm một lần nữa, chỉ biết không ngừng an ủi Triệu Doanh Doanh: "Có lẽ lão gia đang suy nghĩ cách nói chuyện này với Tiêu gia."

Triệu Doanh Doanh đổi bên mặt, nhìn về phía cửa sổ: "Có gì mà phải suy nghĩ, cứ nói thẳng thôi, chẳng phải lỗi của ta. Tiêu Hằng dám làm thì phải dám nhận chứ?"

Hồng Miên nói: "Nhưng cô nương, hôn sự là chuyện của hai nhà, lão gia cũng phải nghĩ đến Tiêu đại nhân nữa chứ."

Triệu Doanh Doanh bĩu môi: "Vậy phụ thân định suy nghĩ bao lâu, không lẽ định nhốt ta mãi ở đây?"

Hồng Miên lắc đầu: "Có lẽ ngày mai sẽ xong thôi, cô nương đừng lo lắng."

Ở một nơi khác, sau khi Triệu Uyển Nghiên bị cấm túc, Lâm thị vô cùng sửng sốt, lập tức đến Minh Huy đường cầu xin Triệu Mậu Sơn.

"Lão gia, Uyển Nghiên nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin đừng giận nó." Lâm thị nhìn phản ứng của Triệu Mậu Sơn. Bà cũng không biết Triệu Uyển Nghiên đã làm gì khiến Triệu Mậu Sơn tức giận đến mức cấm túc. Hiện tại, Uyển Nghiên còn đang mang thai con của Tiêu Hằng, nếu muốn nói chuyện với Tiêu Hằng, làm sao có thể bị cấm túc trong phủ được?

Triệu Mậu Sơn nghiêm mặt, nghĩ đến việc Triệu Uyển Nghiên đã làm, không khỏi bực bội. Ông biết Triệu Uyển Nghiên còn nhỏ tuổi, nhưng việc nàng làm ra như vậy là do Lâm thị không quản giáo nghiêm khắc.

"Bà cũng biết nó còn nhỏ, vậy bà xem bà đã dạy nó thành ra thế nào rồi?"

Lâm thị bị ông trách mắng mà thấy khó hiểu, "Lão gia đang nói gì? Ngài vốn biết Uyển Nghiên tính tình ngoan ngoãn, hiểu chuyện mà..."

Triệu Mậu Sơn đập mạnh một cái lên bàn: "Ngoan ngoãn, hiểu chuyện? Bà còn dám nói nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện? Nó đã xem thường luân thường đạo lý, dòm ngó vị hôn phu của tỷ tỷ! Hừ, thật là ngoan ngoãn, hiểu chuyện."

Lâm thị biến sắc, không ngờ Triệu Mậu Sơn lại tức giận vì chuyện này. Nhưng Lâm thị nhanh chóng trấn tĩnh lại, Uyển Nghiên hiện tại đã có con với Tiêu Hằng, việc gả cho Tiêu Hằng là chuyện sớm muộn, Triệu Mậu Sơn dù có tức giận cũng vô ích.

Lâm thị nói: "Tiêu Hằng nhà đó gia thế, tài học đều tốt, là một vị hôn phu xuất sắc, Uyển Nghiên thích hắn, cũng không có gì sai. Dù Tiêu Hằng là vị hôn phu của Doanh Doanh, nhưng hai người họ chỉ mới đính hôn, còn chưa thành thân..."

Lâm thị còn chưa nói hết câu đã bị Triệu Mậu Sơn đập bàn mạnh hơn, cắt ngang.

"Câm miệng!"

Triệu Mậu Sơn chỉ tay vào Lâm thị: "Bà là mẫu thân mà nói ra những lời này sao? Chỉ mới đính hôn, chưa thành thân? Đó là tỷ tỷ ruột của nó, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của hai đứa nó còn giữ được không? Mặt mũi của Triệu gia còn giữ được không?"

Lâm thị bĩu môi: "Nhưng dù là Doanh Doanh hay Uyển Nghi, Tiêu Hằng cũng đều là hiền tế của ông mà..."

Triệu Mậu Sơn tức giận ngồi phịch xuống ghế: "Chuyện này không thể truyền ra ngoài, làm mất mặt Triệu gia. Doanh Doanh muốn hủy hôn với Tiêu Hằng, ta không thể đồng ý. Mối hôn sự  này vẫn phải được tiếp tục."

Lâm thị nghe vậy không thể ngồi yên: "Tại sao không cho Doanh Doanh hủy hôn? Uyển Nghiên cũng có thể gả cho Tiêu Hằng mà, lão gia. Tiêu Hằng và Uyển Nghiên là hai người yêu nhau, Tiêu Hằng đã thề non hẹn biển, chẳng lẽ chỉ là tình đơn phương của Uyển Nghiên?"

Triệu Mậu Sơn nói: "Muội muội thay tỷ tỷ gả cho vị hôn phu, chuyện này là gì? Truyền ra ngoài chỉ khiến người ta chê cười. Ta không đồng ý, bà bảo Uyển Nghiên đừng mơ tưởng nữa. Ta sẽ sớm tìm cho Uyển Nghiên một phu quân khác, gả nó đi."

Lâm thị càng lo lắng, thốt lên: "Không được! Uyển Nghiên đã có thai với Tiêu Hằng rồi! Nó không thể gả cho người khác."

Triệu Mậu Sơn nghe vậy như bị sét đánh.

Ông đột ngột đứng dậy, chỉ tay vào Lâm thị, rồi nặng nề ngồi phịch xuống ghế, mặt mày tái nhợt.

Lâm thị vội vàng đỡ lấy ông: "Lão gia..."

Triệu Mậu Sơn đẩy tay Lâm thị ra, giận dữ nói: "Hai mẹ con ngươi thật không biết liêm sỉ!"

Nghe lời Lâm thị, ông hiểu rằng bà đã biết chuyện của Uyển Nghiên và Tiêu Hằng từ lâu, còn che giấu cho chúng. Nếu Uyển Nghiên chỉ có tình cảm với Tiêu Hằng thì thôi, đằng này còn có cả con…

Triệu Mậu Sơn ôm lấy ngực, cảm thấy khó thở.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào!

Triệu Doanh Doanh bực bội suốt mấy canh giờ, đến cả bữa trưa cũng không có tâm trạng ăn, chỉ nhét vài miếng vào miệng rồi bực bội đi ngủ trưa. Sau khi tỉnh giấc, nàng lại nằm bò ra bàn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, rơi vào bức tường bên cạnh.

Mặc dù bị cấm túc, nhưng nàng vẫn có thể trèo tường mà.

Triệu Doanh Doanh ngồi dậy, gọi Hồng Miên đi lấy thang. Nàng vịn thang trèo lên đầu tường, rồi nhặt một viên đá ném vào sân nhỏ của Hoắc Bằng Cảnh.

Hoắc Bằng Cảnh nghe thấy tiếng động, quả nhiên bước ra.

Triệu Doanh Doanh vẫy tay chào hắn.

Hoắc Bằng Cảnh đi đến bên tường, nhìn Triệu Doanh Doanh đang nằm bò trên đầu tường nói chuyện: "Ta sẽ không nhảy xuống đâu, lát nữa còn phải trèo lên lại."

"Ta đã nói với phụ thân rằng ta muốn từ hôn, sau đó ông ấy tức giận mà cấm túc ta." Triệu Doanh Doanh hừ một tiếng.

Hoắc Bằng Cảnh khẽ ừ một tiếng, trong quan trường hắn đã quen với những chuyện như vậy. Dù Hồ Châu là nơi nhỏ, nhưng Triệu gia và Tiêu gia chắc chắn có quan hệ qua lại vì hôn sự này. Nếu Triệu phụ muốn từ hôn, đồng nghĩa với việc mất đi một mối quan hệ thông gia với Tiêu gia, đương nhiên Triệu phụ sẽ do dự.

Nhưng không sao, hắn tin rằng Triệu phụ là người thông minh, sẽ biết lựa chọn giữa hắn và tên họ Tiêu kia.

Triệu Doanh Doanh chống cằm: "Bây giờ phải làm sao? Ngày mai chàng vẫn sẽ đến cầu hôn chứ?"

"Ta sẽ đến." Hoắc Bằng Cảnh cười nói.

"Ồ, được, vậy ta đợi chàng." Triệu Doanh Doanh gật đầu, "Ta về đây."

Hoắc Bằng Cảnh ừ một tiếng, nhìn thấy cái đầu nhỏ của nàng từ từ biến mất bên kia tường, nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn.

Hắn gọi Triều Nam và Triều Bắc ra: "Nghe thấy rồi chứ? Đi chuẩn bị, ngày mai ta muốn đi cầu hôn."

Triều Nam và Triều Bắc đồng thanh đáp: "Thuộc hạ hiểu."

Đêm đó hai người bận rộn không ngớt. Bọn hắn chưa từng làm việc này bao giờ, còn phải đi tìm hiểu quy trình cầu hôn ra sao. Sau khi nắm rõ quy trình, lại phải đi chuẩn bị suốt đêm. May thay, đại nhân của bọn hắn giàu có, tiền bạc có thể giải quyết mọi việc. Dù thời gian gấp rút, nhưng bọn hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Tiêu Hằng bị đuổi ra khỏi tiểu viện, mặt mày âm trầm trở về Tiêu gia.

Hắn không thể đồng ý cho Triệu Doanh Doanh từ hôn, hắn phải bảo vệ danh tiếng mà mình đã vất vả xây dựng.

Hắn phải dỗ dành Triệu Doanh Doanh, khiến nàng không còn ý định từ hôn nữa. Nếu Triệu Doanh Doanh đã quyết tâm từ hôn, vẫn còn phụ thân nàng. Phụ thân nàng luôn rất thích hắn, ngày mai hắn sẽ chuẩn bị lễ vật đến gặp Triệu Mậu Sơn.

Tiêu Hằng không ngờ rằng sáng hôm sau, khi đến Triệu gia, hắn lại gặp ngay Hoắc Bằng Cảnh.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận