Bầu Trời Trong Xanh Của Paris
Chương 30
Tôi không thể lên tiếng, tôi thậm chí không thể nói với cậu ấy: Tớ cảm thấy rất có lỗi vì em gái cậu.
Nước mắt của tôi chảy xuống hai gò má như dây cung bị đứt, cậu ấy nhìn tôi đầy thương tiếc, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, Daniel, chúng ta không thể rơi lệ vì dã thú.”